Nói rồi Bửu Sơn nhìn về phía chân trời xa, lần nữa cảm khái
- Giờ tới đã lúc, con phải đi cứu đệ tử tương lai của mình rồi
Nói xong, hình ảnh Bửu Sơn mờ dần và biến mất. Khu rừng giờ đây đã trở lại vẻ bình yên vốn có của nó, ánh nắng xuyên qua tàn cây nhảy múa trên mặt đất, như đang hát mừng cho vùng đất này đã thoát khỏi sự quấy nhiễu của ma tà.
Gần 2 tiếng sau, mọi người đã có mặt ở nhà Hà, Long đọc xong bức thư của người áo vàng kia gửi, nội dung bức thư đó cũng không có gì nhiều, đại khái nói anh tạm thời không được về nhà, đợi ngày mai ông ta sẽ tới Sài Gòn gặp anh và sẽ cùng về nhà Long. Trong thư có để lại số điện thoại để sáng mai Long liên lạc với ông ta.
Qua lời Hà kể, Long biết người này thật sự pháp thuật vô cùng cao siêu và nếu không có sự xuất hiện của ông ta thì chắc chắn Long đã chết vào tay Pháp Không, và điều càng làm anh hiếu kỳ hơn chính là việc tại sao ông ta biết Long gặp nguy hiểm mà tới tương cứu. Rất nhiều câu hỏi chưa lời giải đáp cư lẫn quẩn trong đầu và chuyện trước mắt cũng nhứt đầu không kém phần, là chuyện tình cảm nhùng nhằn giữa anh với hai dì cháu Hà và Quỳnh Ngọc.
Ngày trước khi Quỳnh Ngọc tỏ tình cùng anh, Long trong lòng nữa muốn nữa không muốn, tới khi được sư phụ mình đưa ra lời khuyến thì anh đã quyết định tiến tới với Quỳnh Ngọc, nhưng sâu thẳm trong lòng lại có chút gì đó vướng mắt. Đặt biệt từ bữa gặp lại Hạ Vi, không hiểu sao tình cảm dành cho Hà lần nữa sống lại, còn chuyện với Quỳnh Ngọc lại mất dần cảm xúc. Cho tới hiện tại, thì hoàn toàn không còn chút cảm xúc nam nữ nào với cô
Long rất khó hiểu về mình, chưa biết phải đối diện với hai dì cháu này thế nào cho đúng thì Quỳnh Ngọc đã lên tiếng trước.
- Trãi qua chuyện lần này, con đã hiểu một số chuyện mà trước đây con cứ mơ hồ
Hà nghe vậy quay sang hỏi
- Chuyện gì vậy con?
Quỳnh Ngọc ngập ngừng trước khi nói
- Chuyện là ngày trước, khi con được chứ Long cứu ở khu nhà nghỉ, thật sự ban đầu rất cảm động vì coi chú như người thân trong gia đình, nhưng không hiểu vì sao khi đó trong đầu con có tiếng nói rất lạ
- Tiếng nói gì vậy con
- Dạ, nói hãy yêu Long đi, Long là của Quỳnh Ngọc chứ không phải của Hà. Rồi từ đó tiếng nói đó cứ liên tục thúc dục con, nhưng con lại nghĩ chú Long là người yêu của dì, mình không được suy nghĩ lung tung cho tới lần chú vô Âm giới. Thì tiếng nói lại liên tục vang lên trong đầu. Thật sự mà nói trong lòng con lúc đó lạ lắm, nữa thích chú Long, nữa lại chỉ xem chú là người thân
Hà bình tỉnh hỏi tiếp
- Rồi sao nữa con nói tiếp đi
- Dạ, cho tới khi con và chú yêu nhau, thật sự cái cảm giác kia vẫn cứ hiển hiện trong lòng. Lúc đó thật sự không hiểu sao mình lại như vậy cho tới khi chuyện xảy ra trong kho hàng con mới biết
- Con biết cái gì?
- Dạ, từ lâu đã có một âm hồn trú ngụ trong thân, nó ẩn rất sâu và thường kích thích những ham muốn, hay những ý xấu trong lòng mình lên, cho tới khi ghé kho hàng để dụ dì và chú Long tới, lúc đó con đã bị vong hồn đó thao túng hoàn toàn. Lúc thấy dì bị bắt, con muốn ngăn cản nhưng không thể nào cản được
Tới giờ Long lên tiếng,
- Nếu bé Ngọc không mở lời trước thì anh cũng không biết phải bắt đầu từ đâu, bởi cảm giác của anh cũng tương tự Quỳnh Ngọc. Nhưng điều cho tới giờ anh vẫn không hiểu, là tại sao có một hồn ma nhập vô mình anh lại không biết, có thể nói vong ma nhập vô người Quỳnh Ngọc quá sâu và có phép che cao minh nên anh không nhận ra được, còn với bản thân mình, thì không thể nào lại không nhận ra
Hà Ngẫm nghĩ một hồi, rồi nói ra suy nghĩ của mình
- Cái này em cũng không biết có phải không, nhưng khi coi phim hay thấy người ta nhắc tới Tâm ma, có khi nào anh bị tấm ma quấy nhiễu không
Câu nói của Hà như thức tỉnh Long, anh vỗ tay cái bép
- Đúng rồi, rất có thể tâm ma của anh phát sinh, nên rối loạn cách suy nghĩ và hành động của mình, làm anh lâu lâu lại có cảm giác khó chịu, nhưng nếu nói tâm ma thì cũng có nhiều chổ chưa giải thích được. Thôi cứ để ngày mai gặp người kia anh sẽ hỏi vậy, người đó pháp thuật cao cường nên chắc chắn kiến thúc cũng sẽ uyên bác.
Nan đề giữa ba người họ nhanh chóng được giải quyết êm đẹp. Tuy Long và Hà không quay lại với nhau, nhưng chuyện anh và Quỳnh Ngọc đã kết thúc nhẹ nhàng bởi trong lòng cả hai không hề yêu nhau, mà chỉ bị phát sinh bởi tâm ma và vong ma xúi dục. Cũng may khi quen nhau họ chưa đi quá giới hạn, nên bây giờ lần nữa gọi nhau là chú cháu cũng không ngại ngùng. Tối đó, Quỳnh Ngọc ngủ lại vói dì Hà trong phòng, còn Long đương nhiên là làm bạn với cái sofa quen thuộc kia rồi.
Đêm nay cả ba người đều rất vui, bởi không chỉ vừa thoát nạn, mà sự mâu thuẩn trong lòng cả ba được giải quyết vô cùng nhẹ nhàng. Sáng hôm sau, Long gọi điện cho người áo vàng theo số điện thoại ghi trong thư.
Hai người gặp nhau tại một quán café ở Thủ Đức. Tại quán hai người cũng không nói gì nhiều, mà chỉ chào hỏi và giới thiệu qua loa rồi nhanh chóng đi về nhà Long. Người nọ tuy lần đầu Long gặp, nhưng không hiểu sao anh thấy rất quen thuộc, dường như gặp lại chính người thân của mình vậy. Và người đó nếu có Huyền Tiên ở đây, chắc chắn cô cũng nhận ra bởi ông ta chính là Bửu Sơn Pháp Sư, vừa mới cứu cô vào hôm qua tại Gia Lai.
Hai
người cũng không tốn bao nhiêu thời gian để về tới nhà Long, họ đi thẳng lên
phòng thờ nhà anh, rồi Bửu Sơn không nói không rằng, rút mấy đạo linh phù phong
ấn toàn bộ phòng thờ lại, ông niệm chú điểm lên hai tượng Bạch hổ và Kim Long.
Hai tiếng gần vang lên, từ trong thân tượng xuất ra một con cọp màu đen thui và
một con rắn màu đen y như vậy. Tụi nó vừa nhìn thấy Bửu Sơn liền phóng người
lên chạy trốn, có điểu chúng vừa bay lên đã bị đánh ngược trở xuống.
Bửu Sơn lên tiếng thị uy
- Nghiệt súc còn muốn chạy sao?
Hai tên kia biết không thể trốn chạy, bởi nơi đây đã bị mấy đạo linh phù toàn bộ phong ấn, với thực lực của chúng khó lòng phá được phong ấn này, hơn nữa nếu còn vọng động, có thể người kia sẽ ra tay, tới khi đó đừng nói là trốn mà cơ hội sinh tồn cũng chẳng còn. Nghĩ vậy, cả hai vội vàng quỳ xuống đất lạy như thế sao. Con cọp đen lên tiếng xin tha
- Dạ, trăm lạy ngàn lạy xin pháp sư tha mạng, tụi con chỉ bị người ta khống chế và sai khiến, chứ không có ý quấy phá hay làm hại ai hết.
- Muốn ta tha cũng được, vậy trước hết các ngươi thành thật khai rõ ngọn nguồn mọi thứ, các ngươi tới từ đâu, đã làm những gì và ai là kẻ sai khiến. Nếu kẻ nào có nữa lời nói dối, thì đừng trách ta ra tay tiêu trừ
Con rắn biết đây là cơ hội chuyển mình, nên lật đật nói
- Dạ, tụi con xin khai hết, biết gì sẽ nói cái đó, tuyệt đối không dám dấu người nữa điều, có điều cầu xin pháp sư thương tình thu nhận tụi con, nếu không sau khi người kia biết do tụi con tiết lộ ra mấy chuyện của y, sẽ lập tức tiêu diệt tụi con.
Bạch hổ cũng rơm rớm nước mắt
- Dạ, xà huynh nói thiệt đó pháp sư, người kia không chỉ pháp thuật cao cường mà còn rất độc ác nữa, ban đầu tụi con không muốn hại người nào hết nhưng lại không chịu nỗi sự tàn bạo của người đó, đành phải làm theo dù biết mấy chuyện mình là là sai quấy
Nhìn thái độ thành khẩn của hai con hung thú kia, Bửu Sơn biết tụi này không dám nói xạo, nên lên tiếng
- Các ngươi cứ yên tâm mà nói ra mọi chuyện, ta sẽ có an bày để kẻ kia không thể xát hại các ngươi được
Bạch Hổ nhìn con hắc xà, thấy nó gật đầu nên bạch hổ bắt đầu kể
- Thưa thầy, gần trăm năm trước, tụi con ở vùng Thất Sơn tu luyện đã thành tinh và quấy phá dân trong vùng cũng không ít. Vào năm đó bị một kẻ tiêu diệt, may mắn là nguyên thần của tụi con đã thoát được, từ đó bắt đầu tu tâm dưỡng tánh, có điều cả ngày phải chui trốn khắp nơi tránh sự truy sát của kẻ thù. Cho tới khi vô tình gặp được Pháp Không, và được ông ta thâu phục về làm hộ pháp. Tụi con đi theo sư Pháp Không từ khá sớm, quay qua quay lại mà đã mấy chục năm rồi.
Long lên tiếng hỏi.
- Vậy ngày đó, Pháp Không có lẽ còn rất trẻ?
- Dạ không đâu, lúc đó ông ta cũng ngoài bảy mươi rồi, vậy mà không hiểu sao trãi qua mấy chục năm cũng không có gì đi chút nào, mà còn muốn trẻ hơn hồi xưa.
- Ủa sao kỳ vậy, lẽ nào đó là một loại tà pháp
- Dạ tui cũng nghĩ vậy đó cư sĩ
Nói xong hắc xà kể tiếp câu chuyện của nó và bạch hổ
- Sau khi hai đứa tụi con đi theo Pháp không một thời gian làm hộ pháp, quả tình là tu vi cũng được tinh tiến phần nào, và một lần vô tình được biết, thật ra thầy Pháp Không mà thâu phục mình vốn chỉ và một phần hồn phụ, nhập vô xát của một kẻ tu đạo. Còn phần hồn chánh, hình như đang tu luyện ở một nơi nào đó không ai rõ, mà theo những gì con biết, ông ta đã lập một loại tà trận rất cao mình đã thất truyền cả ngàn năm
Bửu Sơn nghe vậy liền hỏi
- Có phải hai loại, Tử Vong Đoạt Hồn trận không?
- Giờ tới đã lúc, con phải đi cứu đệ tử tương lai của mình rồi
Nói xong, hình ảnh Bửu Sơn mờ dần và biến mất. Khu rừng giờ đây đã trở lại vẻ bình yên vốn có của nó, ánh nắng xuyên qua tàn cây nhảy múa trên mặt đất, như đang hát mừng cho vùng đất này đã thoát khỏi sự quấy nhiễu của ma tà.
Gần 2 tiếng sau, mọi người đã có mặt ở nhà Hà, Long đọc xong bức thư của người áo vàng kia gửi, nội dung bức thư đó cũng không có gì nhiều, đại khái nói anh tạm thời không được về nhà, đợi ngày mai ông ta sẽ tới Sài Gòn gặp anh và sẽ cùng về nhà Long. Trong thư có để lại số điện thoại để sáng mai Long liên lạc với ông ta.
Qua lời Hà kể, Long biết người này thật sự pháp thuật vô cùng cao siêu và nếu không có sự xuất hiện của ông ta thì chắc chắn Long đã chết vào tay Pháp Không, và điều càng làm anh hiếu kỳ hơn chính là việc tại sao ông ta biết Long gặp nguy hiểm mà tới tương cứu. Rất nhiều câu hỏi chưa lời giải đáp cư lẫn quẩn trong đầu và chuyện trước mắt cũng nhứt đầu không kém phần, là chuyện tình cảm nhùng nhằn giữa anh với hai dì cháu Hà và Quỳnh Ngọc.
Ngày trước khi Quỳnh Ngọc tỏ tình cùng anh, Long trong lòng nữa muốn nữa không muốn, tới khi được sư phụ mình đưa ra lời khuyến thì anh đã quyết định tiến tới với Quỳnh Ngọc, nhưng sâu thẳm trong lòng lại có chút gì đó vướng mắt. Đặt biệt từ bữa gặp lại Hạ Vi, không hiểu sao tình cảm dành cho Hà lần nữa sống lại, còn chuyện với Quỳnh Ngọc lại mất dần cảm xúc. Cho tới hiện tại, thì hoàn toàn không còn chút cảm xúc nam nữ nào với cô
Long rất khó hiểu về mình, chưa biết phải đối diện với hai dì cháu này thế nào cho đúng thì Quỳnh Ngọc đã lên tiếng trước.
- Trãi qua chuyện lần này, con đã hiểu một số chuyện mà trước đây con cứ mơ hồ
Hà nghe vậy quay sang hỏi
- Chuyện gì vậy con?
Quỳnh Ngọc ngập ngừng trước khi nói
- Chuyện là ngày trước, khi con được chứ Long cứu ở khu nhà nghỉ, thật sự ban đầu rất cảm động vì coi chú như người thân trong gia đình, nhưng không hiểu vì sao khi đó trong đầu con có tiếng nói rất lạ
- Tiếng nói gì vậy con
- Dạ, nói hãy yêu Long đi, Long là của Quỳnh Ngọc chứ không phải của Hà. Rồi từ đó tiếng nói đó cứ liên tục thúc dục con, nhưng con lại nghĩ chú Long là người yêu của dì, mình không được suy nghĩ lung tung cho tới lần chú vô Âm giới. Thì tiếng nói lại liên tục vang lên trong đầu. Thật sự mà nói trong lòng con lúc đó lạ lắm, nữa thích chú Long, nữa lại chỉ xem chú là người thân
Hà bình tỉnh hỏi tiếp
- Rồi sao nữa con nói tiếp đi
- Dạ, cho tới khi con và chú yêu nhau, thật sự cái cảm giác kia vẫn cứ hiển hiện trong lòng. Lúc đó thật sự không hiểu sao mình lại như vậy cho tới khi chuyện xảy ra trong kho hàng con mới biết
- Con biết cái gì?
- Dạ, từ lâu đã có một âm hồn trú ngụ trong thân, nó ẩn rất sâu và thường kích thích những ham muốn, hay những ý xấu trong lòng mình lên, cho tới khi ghé kho hàng để dụ dì và chú Long tới, lúc đó con đã bị vong hồn đó thao túng hoàn toàn. Lúc thấy dì bị bắt, con muốn ngăn cản nhưng không thể nào cản được
Tới giờ Long lên tiếng,
- Nếu bé Ngọc không mở lời trước thì anh cũng không biết phải bắt đầu từ đâu, bởi cảm giác của anh cũng tương tự Quỳnh Ngọc. Nhưng điều cho tới giờ anh vẫn không hiểu, là tại sao có một hồn ma nhập vô mình anh lại không biết, có thể nói vong ma nhập vô người Quỳnh Ngọc quá sâu và có phép che cao minh nên anh không nhận ra được, còn với bản thân mình, thì không thể nào lại không nhận ra
Hà Ngẫm nghĩ một hồi, rồi nói ra suy nghĩ của mình
- Cái này em cũng không biết có phải không, nhưng khi coi phim hay thấy người ta nhắc tới Tâm ma, có khi nào anh bị tấm ma quấy nhiễu không
Câu nói của Hà như thức tỉnh Long, anh vỗ tay cái bép
- Đúng rồi, rất có thể tâm ma của anh phát sinh, nên rối loạn cách suy nghĩ và hành động của mình, làm anh lâu lâu lại có cảm giác khó chịu, nhưng nếu nói tâm ma thì cũng có nhiều chổ chưa giải thích được. Thôi cứ để ngày mai gặp người kia anh sẽ hỏi vậy, người đó pháp thuật cao cường nên chắc chắn kiến thúc cũng sẽ uyên bác.
Nan đề giữa ba người họ nhanh chóng được giải quyết êm đẹp. Tuy Long và Hà không quay lại với nhau, nhưng chuyện anh và Quỳnh Ngọc đã kết thúc nhẹ nhàng bởi trong lòng cả hai không hề yêu nhau, mà chỉ bị phát sinh bởi tâm ma và vong ma xúi dục. Cũng may khi quen nhau họ chưa đi quá giới hạn, nên bây giờ lần nữa gọi nhau là chú cháu cũng không ngại ngùng. Tối đó, Quỳnh Ngọc ngủ lại vói dì Hà trong phòng, còn Long đương nhiên là làm bạn với cái sofa quen thuộc kia rồi.
Đêm nay cả ba người đều rất vui, bởi không chỉ vừa thoát nạn, mà sự mâu thuẩn trong lòng cả ba được giải quyết vô cùng nhẹ nhàng. Sáng hôm sau, Long gọi điện cho người áo vàng theo số điện thoại ghi trong thư.
Hai người gặp nhau tại một quán café ở Thủ Đức. Tại quán hai người cũng không nói gì nhiều, mà chỉ chào hỏi và giới thiệu qua loa rồi nhanh chóng đi về nhà Long. Người nọ tuy lần đầu Long gặp, nhưng không hiểu sao anh thấy rất quen thuộc, dường như gặp lại chính người thân của mình vậy. Và người đó nếu có Huyền Tiên ở đây, chắc chắn cô cũng nhận ra bởi ông ta chính là Bửu Sơn Pháp Sư, vừa mới cứu cô vào hôm qua tại Gia Lai.
Hai
người cũng không tốn bao nhiêu thời gian để về tới nhà Long, họ đi thẳng lên
phòng thờ nhà anh, rồi Bửu Sơn không nói không rằng, rút mấy đạo linh phù phong
ấn toàn bộ phòng thờ lại, ông niệm chú điểm lên hai tượng Bạch hổ và Kim Long.
Hai tiếng gần vang lên, từ trong thân tượng xuất ra một con cọp màu đen thui và
một con rắn màu đen y như vậy. Tụi nó vừa nhìn thấy Bửu Sơn liền phóng người
lên chạy trốn, có điểu chúng vừa bay lên đã bị đánh ngược trở xuống.
Bửu Sơn lên tiếng thị uy
- Nghiệt súc còn muốn chạy sao?
Hai tên kia biết không thể trốn chạy, bởi nơi đây đã bị mấy đạo linh phù toàn bộ phong ấn, với thực lực của chúng khó lòng phá được phong ấn này, hơn nữa nếu còn vọng động, có thể người kia sẽ ra tay, tới khi đó đừng nói là trốn mà cơ hội sinh tồn cũng chẳng còn. Nghĩ vậy, cả hai vội vàng quỳ xuống đất lạy như thế sao. Con cọp đen lên tiếng xin tha
- Dạ, trăm lạy ngàn lạy xin pháp sư tha mạng, tụi con chỉ bị người ta khống chế và sai khiến, chứ không có ý quấy phá hay làm hại ai hết.
- Muốn ta tha cũng được, vậy trước hết các ngươi thành thật khai rõ ngọn nguồn mọi thứ, các ngươi tới từ đâu, đã làm những gì và ai là kẻ sai khiến. Nếu kẻ nào có nữa lời nói dối, thì đừng trách ta ra tay tiêu trừ
Con rắn biết đây là cơ hội chuyển mình, nên lật đật nói
- Dạ, tụi con xin khai hết, biết gì sẽ nói cái đó, tuyệt đối không dám dấu người nữa điều, có điều cầu xin pháp sư thương tình thu nhận tụi con, nếu không sau khi người kia biết do tụi con tiết lộ ra mấy chuyện của y, sẽ lập tức tiêu diệt tụi con.
Bạch hổ cũng rơm rớm nước mắt
- Dạ, xà huynh nói thiệt đó pháp sư, người kia không chỉ pháp thuật cao cường mà còn rất độc ác nữa, ban đầu tụi con không muốn hại người nào hết nhưng lại không chịu nỗi sự tàn bạo của người đó, đành phải làm theo dù biết mấy chuyện mình là là sai quấy
Nhìn thái độ thành khẩn của hai con hung thú kia, Bửu Sơn biết tụi này không dám nói xạo, nên lên tiếng
- Các ngươi cứ yên tâm mà nói ra mọi chuyện, ta sẽ có an bày để kẻ kia không thể xát hại các ngươi được
Bạch Hổ nhìn con hắc xà, thấy nó gật đầu nên bạch hổ bắt đầu kể
- Thưa thầy, gần trăm năm trước, tụi con ở vùng Thất Sơn tu luyện đã thành tinh và quấy phá dân trong vùng cũng không ít. Vào năm đó bị một kẻ tiêu diệt, may mắn là nguyên thần của tụi con đã thoát được, từ đó bắt đầu tu tâm dưỡng tánh, có điều cả ngày phải chui trốn khắp nơi tránh sự truy sát của kẻ thù. Cho tới khi vô tình gặp được Pháp Không, và được ông ta thâu phục về làm hộ pháp. Tụi con đi theo sư Pháp Không từ khá sớm, quay qua quay lại mà đã mấy chục năm rồi.
Long lên tiếng hỏi.
- Vậy ngày đó, Pháp Không có lẽ còn rất trẻ?
- Dạ không đâu, lúc đó ông ta cũng ngoài bảy mươi rồi, vậy mà không hiểu sao trãi qua mấy chục năm cũng không có gì đi chút nào, mà còn muốn trẻ hơn hồi xưa.
- Ủa sao kỳ vậy, lẽ nào đó là một loại tà pháp
- Dạ tui cũng nghĩ vậy đó cư sĩ
Nói xong hắc xà kể tiếp câu chuyện của nó và bạch hổ
- Sau khi hai đứa tụi con đi theo Pháp không một thời gian làm hộ pháp, quả tình là tu vi cũng được tinh tiến phần nào, và một lần vô tình được biết, thật ra thầy Pháp Không mà thâu phục mình vốn chỉ và một phần hồn phụ, nhập vô xát của một kẻ tu đạo. Còn phần hồn chánh, hình như đang tu luyện ở một nơi nào đó không ai rõ, mà theo những gì con biết, ông ta đã lập một loại tà trận rất cao mình đã thất truyền cả ngàn năm
Bửu Sơn nghe vậy liền hỏi
- Có phải hai loại, Tử Vong Đoạt Hồn trận không?