Lợi dụng lúc đó ba Đợi lồm cồm đứng dậy, rồi giận dữ nhào vô dùng gậy trúc đánh tới tấp vào đầu con tinh già, hai người kia thấy vậy cũng nhảy vào trợ chiến, cả bốn tiếp tục quần thảo thêm một lúc nửa, hơn mười phút đồng hồ trôi qua vẫn chưa phân thắng bại. Ba người có vẻ đã mệt mõi vô cùng nhưng con tinh xem ra vẫn còn rất khỏe, nó với thân pháp linh hoạt nhảy bên này phóng bên kia, khi bay lên khi hạ xuống cố ý làm tiêu hao sức lực của ba người, để khi họ đứng không vững nó mới ra tay giết họ.
Tuy biết được ý định của con tinh, nhưng thầy Tư cũng chẳng biết phải tính sao để xoay chuyển tình thế. Thấy thầy Tư đã mệt mỏi thiệt sự, con tinh già liền nhanh nhẹn vươn bàn tay đầy móng nhọn chụp lẹ vào mặt ông, thầy Tư nhắm bề mình không kịp tránh đành đưa lưỡi gươm ra đỡ, ông cũng dư hiểu là sức mình không cách gì đỡ nổi.
Nhưng lần nữa con tinh lại không đánh vào thầy Tư, mà chuyển tay kia quay sang đánh vào sáu Ngọc, dù kịp phản ứng nhưng với cú đánh quá mạnh khiến anh té bò trên đất, may cho sáu Ngọc vừa lúc đó ba Đợi lao tới vụt mạnh vô tay con tinh một gậy, lại một tia lửa nhỏ xẹt ra kèm theo một tiếng « Bộp », đòn bất ngờ này khiến con tinh nổi giận vô cùng, nó bỏ qua sáu Ngọc quay qua tấn công ba Đợi nhiều đòn liên hoàn, làm anh này rối lên và vấp té xấp. Con tinh ré lên cười ngạo nghễ, từ từ bước tới để chụp ba Đợi xé ra làm hai, còn về phần ba Đợi trong khi té cấn người lên một cục sỏi lớn trong túi vừa rớt ra, bực mình vì đau nên lượm cục sỏi liệng mạnh ra ngoài.
Vô tình cục sỏi bay thẳng về phía con tinh đang đắc thắng đi lại, bị trúng một đòn mạnh giữa ngực làm con tinh thét lên vì đau đớn, ôm ngực nhăn nhó. Rồi như cơn giận lên cực điểm, nó lao nhanh tới vương tay phải chụp lưng ba Đợi định nhấc lên, hai người đứng ngoài không cách nào ra tay cứu kịp. Nhưng họ không ngờ, bàn tay con tinh vừa chạm vào miếng giáp trúc đang mặt trên người ba Đợi, thì bàn tay nó như dính chắc vô mấy miếng trúc không sao gỡ ra được, nó gầm rú giọng hoảng hốt, tay còn lại quơ quào chới với. Thấy vậy thầy Tư biết thời cơ đã tới Giờ Hành Quyết con tinh đã điểm, ông la lên
- Sáu Ngọc, dùng khánh trúc chụp cứng tay kia của nó lại!
Sáu Ngọc mau lẹ làm theo lời thầy Tư, anh nhào lại chụp khánh trúc vô tay còn lại của con tinh, quả tình cánh đã bị sáu Ngọc nắm cứng hết phương vùng vẫy, nó ngữa mặt lên trời la hú thảm thiết, nghe thật ghê rợn. Thầy Tư miệng lâm râm niệm chú, một tay bắt lại bắt ấn, một tay cầm gươm bước lẹ tới nhắm trái tim con tinh già đâm thật mạnh, lưỡi gươm mộc hóa thạch chuẩn xác đâm vô giữa ngực con tinh, mặc dù lưỡi gươm không cắm sâu nhưng cũng đủ cho nó rống lên một tiếng thảm khốc, hai tay dựt mạnh rời khỏi người ba Đợi và sáu Ngọc té ngữa về sau dãy chết.
Ánh sáng trong nhà lập tức vụt tắt, may mà còn ánh sáng tỏa ra từ của cây đuốc do thầy Tư cắm trước cửa cái rọi vô, nên đủ cho thầy Tư thấy đường mà rút lưỡi gươm ra khỏi ngực con tinh già và nhanh chóng cắt ngang cổ nó, rồi lẹ tay rút ra một cái bình hồ lô mang theo bên người, chỉa miêng về phía con tinh đang nằm lầm rầm đọc chú, xong ông hét lên
- Còn chờ gì nữa mà không vô. Thu
Sau tiếng hét của ông thầy, từ trong mũi con tinh hai luồng khói đen bay ra ngoan ngoản chui tọt vào miệng bình, chờ cho làn khói đen chui vô hết thầy Tư đậy nắp lại và dán lên đó một đạo bùa vàng. Xác con tinh nằm trên mắt đất từ từ co rút lại, cuối cùng chỉ còn mớ lông đen bao bộ xương trắng hếu, nằm thành một đống nhỏ giữa nhà. Nhìn thấy sự việc đã xong xuôi, thầy quay lại nói với hai người
- Vậy là êm rồi, ba người mình chung sức đã giết được con tinh dữ dằn này giúp bá tánh. Mừng thay, mừng thay! Sáng sớm ngày mai, tui cho người kiếm ông hội đồng nói cho hay sự tình này, để ổng về đem cái xác đó đi chôn vì dù sao bộ xương trắng kia cũng là xương cốt của bà mẹ ông ấy.
Sáu Ngọc nhìn cái bình hồ lô, rồi quay qua hỏi ông thầy
- Bộ thầy Tư thâu nó vô đó hả, mà sao lại phải thâu nó vô trỏng chi vậy?
Thầy Tư nghiêm mặt trả lời
- Con tinh này quỉ quyệt lắm, sự thiệt hồi nãy nó chỉ trọng thương gần chết chớ chưa chết hoàn toàn. Nếu mình ỷ y bỏ qua, thì chỉ một trăm ngày sau hồn phách tụ lại nó sẽ lần nữa sống dậy, lúc đó chỉ có Thiên Lôi đả mới trị được nó, còn người phàm mình dễ dầu gì giết được. Bởi vậy, tui phải nhốt vô đây cho lửa thiêng thiêu đốt trong ba ngày ba đêm, thì hồn phách tà ác đó mới thiệt sự tiêu tan.
Ba Đợi tới lúc đó mới hoàn hồn thật sự, chắc lưỡi nói
- Con tinh này dữ dằn cở đó sao thầy?
Thầy Tư gật đầu mấy cái liền xác nhận
- Thiệt tình là vậy, bởi do nó hết sức quỉ quyệt khi nhập vô xác thiệt của bà già ông hội đồng, cho nên nhiều thầy trị không nổi, mà chính ngay tui nếu không có lực trợ giúp của chư vị và bởi sự trùng cửu do hai cậu đem tới, thì cũng đành thúc thủ với nó thôi.
Ông thầy dừng lời, rồi ngước nhìn lên trời nói.
- Chà đã khuya dữ rồi, thôi mình tranh thủ về nghĩ ngơi, để mai hai cậu còn lên đường về xứ nữa.
Anh em Ba Đợi gật đầu đồng tình, vì cuộc chiến vừa qua làm tiêu hao sức lực họ không ít, hơn nửa lần đầu đối diện với yêu ma mà con tinh này lại thuộc loại quá dữ dằn, làm tinh thần họ mệt mỏi chao dao quá đỗi. Thầy Tư bước ra ngoài, lấy cây đuốc mà ông cắm ở trước cửa hồi nãy, rồi cùng anh em ba Đợi đi ra cổng để quay về căn chỏi của mình.
Bóng ba người đàn ông chập chờn trong ánh đuốc, khi ẩn khi hiện sau hàng cây xa xa, ngôi nhà năm gian, hai chái to lớn tối thui kia bây giờ không còn ẩn chứa âm khí ngùn ngụt cùng nét đe doạ, thách thức như hồi nảy. Mà lúc này đã hiền lành bình thường dưới ánh trăng non thượng tuần, căn nhà im lặng đứng nhìn theo bóng ba người xa dần, xa dần rồi khuất hẳn trong sương khuya. Trên bầu trời ánh trăng mùng chín làm như sáng hơn, báo hiệu thời u ám đã qua cho vùng đất một thời vướng tai ương…..
*****
Nhiều năm sau khi Sáu Ngọc và ba Đợi đã thành gia lập thất, họ đã không còn đi buông như thưở nào nữ,a mà một sạp hàng ở Sài Gòn buôn bán. Vào dịp tết năm đó hai người dẫn theo vợ con về miền tây chơi sẵn ghé thăm thầy Tư, vùng đất dữ ngày nào đã trở nên phồn thịnh hơn, sinh khí tràn trề, hai người cũng không khó khăn để tìm được nhà thầy Tư. Vẫn là căn nhà lá nhỏ lẫn khuất dưới những tàng cây xanh mát, thầy lúc này đã già lắm rồi nhưng đôi mắt vẫn còn tinh anh, nhìn hai người thanh niên ngày nào giờ đã vợ con đề huề thầy Tư cũng vui lây.
Mấy người họ ngồi trong gian phòng khách đơn sơ, hỏi thăm về cuộc sống hiện tại của nhau, khi đang nói cười vui vẻ thì phía ngoài đi vô có hai người thanh niên sánh bước đi vô. Qua lời giới thiệu, thì đó là hai đồ đệ ba Minh và năm Đức mà thầy đã thu nhận vài năm trước đây. Nhìn thấy hai người trẻ ngồi cạnh thầy Tư, làm ba Đợi và Sáu Ngọc nhớ lại chính hình ảnh của mình năm xưa đã tác chiến cùng thầy để trừ con tinh già, mới đó đã hơn mười năm trôi qua.
Buổi tiệc nào rồi cũng tàn, trước khi ra về hai người họ hứa sẽ ghé lại thăm thầy vào một dịp khác, thầy Tư chỉ gật đầu cười và tạm biệt họ. Xong ông quay vô nhà, kêu hai người đệ tử lại và nói.
- Thầy không còn ở vơi hai con lâu nữa, vì chuẩn bị về với thầy tổ các con
Nghe nói vậy, ba Minh và năm Đức đồng loạt lên tiếng nhưng thầy đã ngăn lại và nói tiếp.
- Hai con cũng đừng buồn, mấy chục năm qua thầy đã hành đạo cứu nhân độ thế, đến nay công đức viên mãn nên tới lúc quay về với thầy tổ. Hai con ở lại cố gắn tu hành và phải giữ được đạo đức của người tu, lấy việc cứu nhân độ thế, cứu giúp chúng sinh làm lẽ sống.
- Dạ tụi con xin ghi nhớ lời ân sư.
Hai người học trò sụp xuống lạy thầy mình và cùng nói một lượt. Thầy Tư gật đầu hài lòng và nói tiếp
- Ba Minh, cả đời ta chỉ nhận hai người đệ tử là con và sư đệ năm Đức, nay ta truyền lại thanh kiếm mà năm sư ông đã cho ta. Con không cần lấy hiệu thầy Năm nữa, mà cứ lấy tên của mình, từ nay ba Minh kế thừa chức chưởng môn của môn phái. Còn năm Đức, ta chỉ là người khai đạo cho con, trong tương lai nếu con hữu duyên gặp được minh sư thì cứ bài làm thầy, và nếu một ngày nào con muốn tự khai tông lập phái thì phải nhớ lấy đức phục nhân, lấy đạo cứu độ chúng sinh.
Hai người học trò lần nữa lạy thầy và hứa sẽ giữ đúng như lời thầy dặn. Chưa đầy một tháng sau thầy Tư mất, hai người hỏa tháng ông giống như di nguyện và ba Minh ở lại ngôi nhà lá của thầy mình để tiếp tục tu đạo và cứu nhân độ thế, còn năm Đức hơn một năm sau đã học theo cách của sư tổ năm xưa tiếp tục lên đường vân du trao dồi đạo pháp.
Thay Lời Kết Phần 1 : Truyện này được viết lại dựa trên lời kể của nhân vật Sáu Ngọc, Sáu Ngọc là anh em bà con với ông cố của tác giả. Trong truyện có một số tình huống được hư cấu thêm dựa theo phiên bản truyền miệng, do vậy trong cách dùng từ nhiều chổ chưa chuẩn xát với cách nói chuyện và diễn đạt của người dân Sài Gòn và dân miền Tây ngày trước. Kính mong Quý độc giả thông cảm !
HẾT PHẦN 1
Tuy biết được ý định của con tinh, nhưng thầy Tư cũng chẳng biết phải tính sao để xoay chuyển tình thế. Thấy thầy Tư đã mệt mỏi thiệt sự, con tinh già liền nhanh nhẹn vươn bàn tay đầy móng nhọn chụp lẹ vào mặt ông, thầy Tư nhắm bề mình không kịp tránh đành đưa lưỡi gươm ra đỡ, ông cũng dư hiểu là sức mình không cách gì đỡ nổi.
Nhưng lần nữa con tinh lại không đánh vào thầy Tư, mà chuyển tay kia quay sang đánh vào sáu Ngọc, dù kịp phản ứng nhưng với cú đánh quá mạnh khiến anh té bò trên đất, may cho sáu Ngọc vừa lúc đó ba Đợi lao tới vụt mạnh vô tay con tinh một gậy, lại một tia lửa nhỏ xẹt ra kèm theo một tiếng « Bộp », đòn bất ngờ này khiến con tinh nổi giận vô cùng, nó bỏ qua sáu Ngọc quay qua tấn công ba Đợi nhiều đòn liên hoàn, làm anh này rối lên và vấp té xấp. Con tinh ré lên cười ngạo nghễ, từ từ bước tới để chụp ba Đợi xé ra làm hai, còn về phần ba Đợi trong khi té cấn người lên một cục sỏi lớn trong túi vừa rớt ra, bực mình vì đau nên lượm cục sỏi liệng mạnh ra ngoài.
Vô tình cục sỏi bay thẳng về phía con tinh đang đắc thắng đi lại, bị trúng một đòn mạnh giữa ngực làm con tinh thét lên vì đau đớn, ôm ngực nhăn nhó. Rồi như cơn giận lên cực điểm, nó lao nhanh tới vương tay phải chụp lưng ba Đợi định nhấc lên, hai người đứng ngoài không cách nào ra tay cứu kịp. Nhưng họ không ngờ, bàn tay con tinh vừa chạm vào miếng giáp trúc đang mặt trên người ba Đợi, thì bàn tay nó như dính chắc vô mấy miếng trúc không sao gỡ ra được, nó gầm rú giọng hoảng hốt, tay còn lại quơ quào chới với. Thấy vậy thầy Tư biết thời cơ đã tới Giờ Hành Quyết con tinh đã điểm, ông la lên
- Sáu Ngọc, dùng khánh trúc chụp cứng tay kia của nó lại!
Sáu Ngọc mau lẹ làm theo lời thầy Tư, anh nhào lại chụp khánh trúc vô tay còn lại của con tinh, quả tình cánh đã bị sáu Ngọc nắm cứng hết phương vùng vẫy, nó ngữa mặt lên trời la hú thảm thiết, nghe thật ghê rợn. Thầy Tư miệng lâm râm niệm chú, một tay bắt lại bắt ấn, một tay cầm gươm bước lẹ tới nhắm trái tim con tinh già đâm thật mạnh, lưỡi gươm mộc hóa thạch chuẩn xác đâm vô giữa ngực con tinh, mặc dù lưỡi gươm không cắm sâu nhưng cũng đủ cho nó rống lên một tiếng thảm khốc, hai tay dựt mạnh rời khỏi người ba Đợi và sáu Ngọc té ngữa về sau dãy chết.
Ánh sáng trong nhà lập tức vụt tắt, may mà còn ánh sáng tỏa ra từ của cây đuốc do thầy Tư cắm trước cửa cái rọi vô, nên đủ cho thầy Tư thấy đường mà rút lưỡi gươm ra khỏi ngực con tinh già và nhanh chóng cắt ngang cổ nó, rồi lẹ tay rút ra một cái bình hồ lô mang theo bên người, chỉa miêng về phía con tinh đang nằm lầm rầm đọc chú, xong ông hét lên
- Còn chờ gì nữa mà không vô. Thu
Sau tiếng hét của ông thầy, từ trong mũi con tinh hai luồng khói đen bay ra ngoan ngoản chui tọt vào miệng bình, chờ cho làn khói đen chui vô hết thầy Tư đậy nắp lại và dán lên đó một đạo bùa vàng. Xác con tinh nằm trên mắt đất từ từ co rút lại, cuối cùng chỉ còn mớ lông đen bao bộ xương trắng hếu, nằm thành một đống nhỏ giữa nhà. Nhìn thấy sự việc đã xong xuôi, thầy quay lại nói với hai người
- Vậy là êm rồi, ba người mình chung sức đã giết được con tinh dữ dằn này giúp bá tánh. Mừng thay, mừng thay! Sáng sớm ngày mai, tui cho người kiếm ông hội đồng nói cho hay sự tình này, để ổng về đem cái xác đó đi chôn vì dù sao bộ xương trắng kia cũng là xương cốt của bà mẹ ông ấy.
Sáu Ngọc nhìn cái bình hồ lô, rồi quay qua hỏi ông thầy
- Bộ thầy Tư thâu nó vô đó hả, mà sao lại phải thâu nó vô trỏng chi vậy?
Thầy Tư nghiêm mặt trả lời
- Con tinh này quỉ quyệt lắm, sự thiệt hồi nãy nó chỉ trọng thương gần chết chớ chưa chết hoàn toàn. Nếu mình ỷ y bỏ qua, thì chỉ một trăm ngày sau hồn phách tụ lại nó sẽ lần nữa sống dậy, lúc đó chỉ có Thiên Lôi đả mới trị được nó, còn người phàm mình dễ dầu gì giết được. Bởi vậy, tui phải nhốt vô đây cho lửa thiêng thiêu đốt trong ba ngày ba đêm, thì hồn phách tà ác đó mới thiệt sự tiêu tan.
Ba Đợi tới lúc đó mới hoàn hồn thật sự, chắc lưỡi nói
- Con tinh này dữ dằn cở đó sao thầy?
Thầy Tư gật đầu mấy cái liền xác nhận
- Thiệt tình là vậy, bởi do nó hết sức quỉ quyệt khi nhập vô xác thiệt của bà già ông hội đồng, cho nên nhiều thầy trị không nổi, mà chính ngay tui nếu không có lực trợ giúp của chư vị và bởi sự trùng cửu do hai cậu đem tới, thì cũng đành thúc thủ với nó thôi.
Ông thầy dừng lời, rồi ngước nhìn lên trời nói.
- Chà đã khuya dữ rồi, thôi mình tranh thủ về nghĩ ngơi, để mai hai cậu còn lên đường về xứ nữa.
Anh em Ba Đợi gật đầu đồng tình, vì cuộc chiến vừa qua làm tiêu hao sức lực họ không ít, hơn nửa lần đầu đối diện với yêu ma mà con tinh này lại thuộc loại quá dữ dằn, làm tinh thần họ mệt mỏi chao dao quá đỗi. Thầy Tư bước ra ngoài, lấy cây đuốc mà ông cắm ở trước cửa hồi nãy, rồi cùng anh em ba Đợi đi ra cổng để quay về căn chỏi của mình.
Bóng ba người đàn ông chập chờn trong ánh đuốc, khi ẩn khi hiện sau hàng cây xa xa, ngôi nhà năm gian, hai chái to lớn tối thui kia bây giờ không còn ẩn chứa âm khí ngùn ngụt cùng nét đe doạ, thách thức như hồi nảy. Mà lúc này đã hiền lành bình thường dưới ánh trăng non thượng tuần, căn nhà im lặng đứng nhìn theo bóng ba người xa dần, xa dần rồi khuất hẳn trong sương khuya. Trên bầu trời ánh trăng mùng chín làm như sáng hơn, báo hiệu thời u ám đã qua cho vùng đất một thời vướng tai ương…..
*****
Nhiều năm sau khi Sáu Ngọc và ba Đợi đã thành gia lập thất, họ đã không còn đi buông như thưở nào nữ,a mà một sạp hàng ở Sài Gòn buôn bán. Vào dịp tết năm đó hai người dẫn theo vợ con về miền tây chơi sẵn ghé thăm thầy Tư, vùng đất dữ ngày nào đã trở nên phồn thịnh hơn, sinh khí tràn trề, hai người cũng không khó khăn để tìm được nhà thầy Tư. Vẫn là căn nhà lá nhỏ lẫn khuất dưới những tàng cây xanh mát, thầy lúc này đã già lắm rồi nhưng đôi mắt vẫn còn tinh anh, nhìn hai người thanh niên ngày nào giờ đã vợ con đề huề thầy Tư cũng vui lây.
Mấy người họ ngồi trong gian phòng khách đơn sơ, hỏi thăm về cuộc sống hiện tại của nhau, khi đang nói cười vui vẻ thì phía ngoài đi vô có hai người thanh niên sánh bước đi vô. Qua lời giới thiệu, thì đó là hai đồ đệ ba Minh và năm Đức mà thầy đã thu nhận vài năm trước đây. Nhìn thấy hai người trẻ ngồi cạnh thầy Tư, làm ba Đợi và Sáu Ngọc nhớ lại chính hình ảnh của mình năm xưa đã tác chiến cùng thầy để trừ con tinh già, mới đó đã hơn mười năm trôi qua.
Buổi tiệc nào rồi cũng tàn, trước khi ra về hai người họ hứa sẽ ghé lại thăm thầy vào một dịp khác, thầy Tư chỉ gật đầu cười và tạm biệt họ. Xong ông quay vô nhà, kêu hai người đệ tử lại và nói.
- Thầy không còn ở vơi hai con lâu nữa, vì chuẩn bị về với thầy tổ các con
Nghe nói vậy, ba Minh và năm Đức đồng loạt lên tiếng nhưng thầy đã ngăn lại và nói tiếp.
- Hai con cũng đừng buồn, mấy chục năm qua thầy đã hành đạo cứu nhân độ thế, đến nay công đức viên mãn nên tới lúc quay về với thầy tổ. Hai con ở lại cố gắn tu hành và phải giữ được đạo đức của người tu, lấy việc cứu nhân độ thế, cứu giúp chúng sinh làm lẽ sống.
- Dạ tụi con xin ghi nhớ lời ân sư.
Hai người học trò sụp xuống lạy thầy mình và cùng nói một lượt. Thầy Tư gật đầu hài lòng và nói tiếp
- Ba Minh, cả đời ta chỉ nhận hai người đệ tử là con và sư đệ năm Đức, nay ta truyền lại thanh kiếm mà năm sư ông đã cho ta. Con không cần lấy hiệu thầy Năm nữa, mà cứ lấy tên của mình, từ nay ba Minh kế thừa chức chưởng môn của môn phái. Còn năm Đức, ta chỉ là người khai đạo cho con, trong tương lai nếu con hữu duyên gặp được minh sư thì cứ bài làm thầy, và nếu một ngày nào con muốn tự khai tông lập phái thì phải nhớ lấy đức phục nhân, lấy đạo cứu độ chúng sinh.
Hai người học trò lần nữa lạy thầy và hứa sẽ giữ đúng như lời thầy dặn. Chưa đầy một tháng sau thầy Tư mất, hai người hỏa tháng ông giống như di nguyện và ba Minh ở lại ngôi nhà lá của thầy mình để tiếp tục tu đạo và cứu nhân độ thế, còn năm Đức hơn một năm sau đã học theo cách của sư tổ năm xưa tiếp tục lên đường vân du trao dồi đạo pháp.
Thay Lời Kết Phần 1 : Truyện này được viết lại dựa trên lời kể của nhân vật Sáu Ngọc, Sáu Ngọc là anh em bà con với ông cố của tác giả. Trong truyện có một số tình huống được hư cấu thêm dựa theo phiên bản truyền miệng, do vậy trong cách dùng từ nhiều chổ chưa chuẩn xát với cách nói chuyện và diễn đạt của người dân Sài Gòn và dân miền Tây ngày trước. Kính mong Quý độc giả thông cảm !
HẾT PHẦN 1