Ba Huy lại hỏi tiếp
- Vậy cô có biết anh ta có học bùa phép gì hay không?
- Dạ hình như có học về tâm linh chút ít thì phải, nên anh ấy mới đề xuất làm bàn thờ, chứ một mình em sống cũng đơn giản lắm chủ yếu trong tâm có Phật là được. Cùng không biết có phải do trùng hợp không, mà khi vừa làm xong cái bàn thờ một thời gian ngắn tụi em lại chia tay.
Thanh Châu ngừng giây lát rồi lại nói tiếp
- Em cũng không dám dấu, hôm qua khi nói bất đồng quan điểm mới chia tay, chứ thật ra do em thấy anh ấy có vẻ kỳ quái không giống người bình thường chút nào, ban ngày thì ngủ li bì còn ban đêm thì thức lọ mọ làm đủ thứ chuyện, tính khí càng lúc càng cọc cằn lại hay quát nạt, đã nhiều lần ra tay đánh em tới nỗi phải nhập viện.
Nghe qua lời kể của Thanh Châu khiến ba Huy không khỏi xót xa, vì rõ ràng người con gái này không hề biết bản thân bị gã thanh niên kia bỏ ngãi, mới răm rắp nghe theo sự sắp xếp của hắn, nói đúng hơn ba Huy còn nhìn thấy tên đó muốn lợi dụng Thanh Châu vì tiền bạc vật chất, chứ không hề thật lòng với cô. Anh chắt lưỡi một cái rồi lắc đầu, vừa định mở miệng an ủi thì đột nhiên hai vợ chồng Hạnh Thúy và Hải Phương tung cửa, hớt hải chạy ra ngoài, vừa chạy vừa la hét um xùm. Trong hoảng sợ, Hải Phương nhìn thấy ba Huy đứng cách mình không xa, anh ta lập tức chạy đến níu lấy tay áo của người anh vợ, run rẩy nói
- Anh ba ơi, ở … ở đây có ma, khiếp quá
Hạnh Thúy cũng vừa chạy tới, cố lấy lại bình tỉnh để tiếp lời với chồng, tuy vậy giọng cô vẫn còn run run
- Chồng, chồng… em nói thiệt đó, ở đây có ma anh ba ơi, hai đứa tụi em đều thấy một lượt chứ hỏng phải hoa mắt đâu.
- Được rồi, hai đứa cứ bình tỉnh ngồi xuống từ từ kể lại cho anh nghe, rốt cuộc là vợ chồng hai đứa gặp chuyện gì.
Hải Phương thả người ngồi xuống ghế, thở hỗn hễnh một hồi lâu vẫn như không nói thành lời, còn Hạnh Thúy một một hồi có vẻ đã định thần lại, cô bắt đầu kể lại sự việc vừa xãy ra khi nãy.
- Hồi nãy tụi em đang ngon giấc, thì tự dưng có cảm giác như bị nguyên tảng đá lớn đè lên người, làm không cục cựa gì nỗi, cố gắn mở mắt ra nhìn thì thấy cái bóng đen hình dáng của một người đàn ông rất cao to, không rõ mặt mũi đang dùng hai chân dẫm lên người mình. Em ráng lắm mới mở miệng ra kêu cứu được, cũng may Phương nghe tiếng kêu mới giật tỉnh ngủ và cũng tận mắt nhìn thấy cái bóng đen đó. Hoảng hồn, ảnh hét một tiếng thiệt lớn, có lẽ nhờ tiếng hét đó làm cái bóng chịu buông chân ra, tụi em hoảng hồn hoảng vía tông cửa chạy ra cầu cứu anh ba.
Nghe cô em họ kể xong, ba Huy đưa ra kết quả
- Đó là hiện tượng ma đè, hôm qua tui đã biết trước chuyện này rồi nhưng không ngờ là nó lại ra tay sớm như vậy.
Hải Phương đã bình tỉnh hơn, anh lên tiếng
- Có phải chuyện này có liên quan đến việc, hôm qua khi anh ba lên coi phong thủy trên phòng thờ không?
- Chính xác như vậy, vốn dĩ nó đang ngự trị trong căn nhà này để hút sinh khí của cô Châu từng ngày. Mọi người hãy nhìn kỹ thần sắc cô ấy, sẽ thấy khác hẳn so với trước đây.
Thanh Châu liền lên tiếng xác nhận
- Thầy nói mới nhớ, gần đây mỗi khi đi diễn rất nhiều anh em đồng nghiệp đều nói “em lúc này nhìn xanh xao tiều tụy lắm”. Lúc đó em cứ nghĩ, do mình bị bệnh rồi ăn uống không điều độ mới đâm ra thể trạng gầy yếu xanh xao như vậy, cũng có đi khám mấy lần bác sĩ cho rất nhiều thuốc về uống, nhưng hầu như không hề thuyên giảm, mà mỗi lúc một nặng hơn.
Ba Huy gật đầu xát nhận và giải thích thêm
- Nếu như bị một thế lực nào đó, hút sinh khí lâu ngày thì cơ thể cô sẽ yếu dần và thậm chí sẽ mất mạng nếu để tình trạng đó kéo dài quá lâu.
Thanh Châu nghe nói vậy hoảng hốt, quay qua năn nì ba Huy
- Trời ơi! Chuyện này nghiêm trọng vậy sao, xin thầy hãy thương tình cứu dùm, em chưa muốn chết, còn quá nhiều chuyện em muốn làm, còn cha mẹ, còn…..
Thấy cô gái trở nên hoảng sợ, ba Huy trấn an
- Cô cứ bình tỉnh, tất cả đẫ nhân duyên đã an bày tui tới đây, sẽ cố hết sức để giúp cô.
Nói rồi, anh quay qua nhìn vợ chồng Hải Phương
- Bây giờ vợ chồng cô Thúy hãy cùng chú Phương, đi mua một ít đồ cúng, để một chút nữa tui sẽ làm lễ hóa giải cho cô Châu.
Sau khi ghi các vật phẩm cần mua, vợ chồng Hạnh Thúy lật đật lấy xe chạy ra chợ không chút chậm trễ. Thanh Châu sau khi rữa mặt cho tỉnh táo, lại tiếp tục quay vô bếp làm tiếp bữa ăn sáng cho mọi người, xong đâu đó cô thay một bộ quần áo mới đợi vợ chồng Hanh Thúy đi chợ về cùng ăn sáng, rồi thầy Huy làm lễ.
Ra tới chợ, Hạnh Thúy kêu chồng ngồi ngoài xe đợi, còn mình đi vào trong chợ giữa để mua bánh trái, nhang đèn,… Hải Phương vui vẻ nhận lời, ngồi trên yên xe bật lửa châm điếu thuốc hút cho qua thời gian, vừa mới kéo một hơi vào miệng chưa kịp thưởng thức, đã bị một cú tông khá mạnh từ bên hông xe, khiến anh ta lảo đảo mất thăng bằng. Ban đầu Hải Phương tưởng mình bị một chiếc xe máy khác đụng vô, anh vội quay sang nhìn coi ai vừa mới va vô mình, nhưng không thấy bất kỳ ai đứng gần đó cả.
Có chăng là mấy người chạy xe ôm, đang ngồi café tán dóc ở khá xa chổ anh đứng, trong lòng cảm thấy có chút hoang mang Hải Phương vội lấy điện thoại ra gọi cho Hạnh Thúy
- Em mua nhanh lên còn về, kẻo anh ba đợi lâu
Hối vợ với lý do đó cho qua chuyện, chứ thật ra do cú va chạm lúc nãy làm Hải Phương nao cả ruột, muốn chạy thật nhanh về nhà có ba Huy cho an toàn. Ngồi đó mà anh ta cứ thâp thỏm nhìn vô trong, vừa thoáng thấy dáng Hạnh THúy đi ra từ đầu chợ, Hải Phương lật đật đề máy xe, đợi vợ vừa đội nón bảo hiểm xong thì rồ ga chạy thẳng một mạch. Thấy biểu hiện của chồng có vẻ hơi lạ, lại thêm cái vụ chạy xe nhanh hơn mọi khi, Hạnh Thúy bèn hỏi chồng,
- Sao tự dưng anh chạy xe nhanh dữ vậy, bộ trong người không khỏe à?
Hải Phương vẫn giữ chặt tay lái không giảm ga, và kể cho vợ về sự việc vừa xãy ra khi nãy, Hạnh Thúy nghe xong cũng cảm thấy hơi ớn ớn xương sống, nên hối chồng nhanh nhanh về nói cho anh ba Huy nghe, được vợ ủng hộ, anh ta liền cho xe chạy nhanh hơn, chỉ chút xíu sau đã về tới nơi. Vừa mở cổng tấp xe vào mái hiên, Hải Phương hớt ha hớt hãi vừa gọi vừa chạy vô nhà.
- Ôi, anh ba ơi vừa nãy em gặp chuyện khiếp lắm, lúc ngồi đợi vợ ở ngoài đầu chợ bổng cảm giác có thứ gì đấy to lắm tông thẳng vào xe, làm em giật nẫy cả người. Mà khi quay lại nhìn, lại chả thấy thứ gì cả quanh mình cả, hãi quá em dục vợ về ngay cho anh ba biết
Lúc này ba Huy đang ngồi uống trà ngay phòng khách, còn Châu dọn đồ ăn sáng dưới bếp, nghe xong câu chuyện của Hải Phương, ba Huy trả lời.
- Không sao đâu\, em cũng đừng quá lo lắng\, về tới nhà là an toàn rồi. Thôi bây giờ xuống ăn sáng rồi vô phòng nằm nghỉ một lát cho khỏe
Ăn sáng xong, Hạnh Thúy và Thanh Châu đem đồ xuống bếp nấu nướng để chút cúng, ba Huy dặn họ nào xong thì báo anh biết. Nói rồi anh ta đi một mình thẳng lên phòng thờ, chuẩn lập bàn hương án, đợi Hạnh Thúy và Thanh Châu nấu nướng xong mang lên, sẽ làm lễ trục vong. Ba Huy bước tới cái bàn thờ kê sát vách tường, nơi mà Thanh Châu nói là thờ bài vị tổ Nghiệp, anh ta lẳng lặng quan sát một hồi lâu, như đang dò xét cho kỷ lưỡng thêm một lần nữa.
- Vậy cô có biết anh ta có học bùa phép gì hay không?
- Dạ hình như có học về tâm linh chút ít thì phải, nên anh ấy mới đề xuất làm bàn thờ, chứ một mình em sống cũng đơn giản lắm chủ yếu trong tâm có Phật là được. Cùng không biết có phải do trùng hợp không, mà khi vừa làm xong cái bàn thờ một thời gian ngắn tụi em lại chia tay.
Thanh Châu ngừng giây lát rồi lại nói tiếp
- Em cũng không dám dấu, hôm qua khi nói bất đồng quan điểm mới chia tay, chứ thật ra do em thấy anh ấy có vẻ kỳ quái không giống người bình thường chút nào, ban ngày thì ngủ li bì còn ban đêm thì thức lọ mọ làm đủ thứ chuyện, tính khí càng lúc càng cọc cằn lại hay quát nạt, đã nhiều lần ra tay đánh em tới nỗi phải nhập viện.
Nghe qua lời kể của Thanh Châu khiến ba Huy không khỏi xót xa, vì rõ ràng người con gái này không hề biết bản thân bị gã thanh niên kia bỏ ngãi, mới răm rắp nghe theo sự sắp xếp của hắn, nói đúng hơn ba Huy còn nhìn thấy tên đó muốn lợi dụng Thanh Châu vì tiền bạc vật chất, chứ không hề thật lòng với cô. Anh chắt lưỡi một cái rồi lắc đầu, vừa định mở miệng an ủi thì đột nhiên hai vợ chồng Hạnh Thúy và Hải Phương tung cửa, hớt hải chạy ra ngoài, vừa chạy vừa la hét um xùm. Trong hoảng sợ, Hải Phương nhìn thấy ba Huy đứng cách mình không xa, anh ta lập tức chạy đến níu lấy tay áo của người anh vợ, run rẩy nói
- Anh ba ơi, ở … ở đây có ma, khiếp quá
Hạnh Thúy cũng vừa chạy tới, cố lấy lại bình tỉnh để tiếp lời với chồng, tuy vậy giọng cô vẫn còn run run
- Chồng, chồng… em nói thiệt đó, ở đây có ma anh ba ơi, hai đứa tụi em đều thấy một lượt chứ hỏng phải hoa mắt đâu.
- Được rồi, hai đứa cứ bình tỉnh ngồi xuống từ từ kể lại cho anh nghe, rốt cuộc là vợ chồng hai đứa gặp chuyện gì.
Hải Phương thả người ngồi xuống ghế, thở hỗn hễnh một hồi lâu vẫn như không nói thành lời, còn Hạnh Thúy một một hồi có vẻ đã định thần lại, cô bắt đầu kể lại sự việc vừa xãy ra khi nãy.
- Hồi nãy tụi em đang ngon giấc, thì tự dưng có cảm giác như bị nguyên tảng đá lớn đè lên người, làm không cục cựa gì nỗi, cố gắn mở mắt ra nhìn thì thấy cái bóng đen hình dáng của một người đàn ông rất cao to, không rõ mặt mũi đang dùng hai chân dẫm lên người mình. Em ráng lắm mới mở miệng ra kêu cứu được, cũng may Phương nghe tiếng kêu mới giật tỉnh ngủ và cũng tận mắt nhìn thấy cái bóng đen đó. Hoảng hồn, ảnh hét một tiếng thiệt lớn, có lẽ nhờ tiếng hét đó làm cái bóng chịu buông chân ra, tụi em hoảng hồn hoảng vía tông cửa chạy ra cầu cứu anh ba.
Nghe cô em họ kể xong, ba Huy đưa ra kết quả
- Đó là hiện tượng ma đè, hôm qua tui đã biết trước chuyện này rồi nhưng không ngờ là nó lại ra tay sớm như vậy.
Hải Phương đã bình tỉnh hơn, anh lên tiếng
- Có phải chuyện này có liên quan đến việc, hôm qua khi anh ba lên coi phong thủy trên phòng thờ không?
- Chính xác như vậy, vốn dĩ nó đang ngự trị trong căn nhà này để hút sinh khí của cô Châu từng ngày. Mọi người hãy nhìn kỹ thần sắc cô ấy, sẽ thấy khác hẳn so với trước đây.
Thanh Châu liền lên tiếng xác nhận
- Thầy nói mới nhớ, gần đây mỗi khi đi diễn rất nhiều anh em đồng nghiệp đều nói “em lúc này nhìn xanh xao tiều tụy lắm”. Lúc đó em cứ nghĩ, do mình bị bệnh rồi ăn uống không điều độ mới đâm ra thể trạng gầy yếu xanh xao như vậy, cũng có đi khám mấy lần bác sĩ cho rất nhiều thuốc về uống, nhưng hầu như không hề thuyên giảm, mà mỗi lúc một nặng hơn.
Ba Huy gật đầu xát nhận và giải thích thêm
- Nếu như bị một thế lực nào đó, hút sinh khí lâu ngày thì cơ thể cô sẽ yếu dần và thậm chí sẽ mất mạng nếu để tình trạng đó kéo dài quá lâu.
Thanh Châu nghe nói vậy hoảng hốt, quay qua năn nì ba Huy
- Trời ơi! Chuyện này nghiêm trọng vậy sao, xin thầy hãy thương tình cứu dùm, em chưa muốn chết, còn quá nhiều chuyện em muốn làm, còn cha mẹ, còn…..
Thấy cô gái trở nên hoảng sợ, ba Huy trấn an
- Cô cứ bình tỉnh, tất cả đẫ nhân duyên đã an bày tui tới đây, sẽ cố hết sức để giúp cô.
Nói rồi, anh quay qua nhìn vợ chồng Hải Phương
- Bây giờ vợ chồng cô Thúy hãy cùng chú Phương, đi mua một ít đồ cúng, để một chút nữa tui sẽ làm lễ hóa giải cho cô Châu.
Sau khi ghi các vật phẩm cần mua, vợ chồng Hạnh Thúy lật đật lấy xe chạy ra chợ không chút chậm trễ. Thanh Châu sau khi rữa mặt cho tỉnh táo, lại tiếp tục quay vô bếp làm tiếp bữa ăn sáng cho mọi người, xong đâu đó cô thay một bộ quần áo mới đợi vợ chồng Hanh Thúy đi chợ về cùng ăn sáng, rồi thầy Huy làm lễ.
Ra tới chợ, Hạnh Thúy kêu chồng ngồi ngoài xe đợi, còn mình đi vào trong chợ giữa để mua bánh trái, nhang đèn,… Hải Phương vui vẻ nhận lời, ngồi trên yên xe bật lửa châm điếu thuốc hút cho qua thời gian, vừa mới kéo một hơi vào miệng chưa kịp thưởng thức, đã bị một cú tông khá mạnh từ bên hông xe, khiến anh ta lảo đảo mất thăng bằng. Ban đầu Hải Phương tưởng mình bị một chiếc xe máy khác đụng vô, anh vội quay sang nhìn coi ai vừa mới va vô mình, nhưng không thấy bất kỳ ai đứng gần đó cả.
Có chăng là mấy người chạy xe ôm, đang ngồi café tán dóc ở khá xa chổ anh đứng, trong lòng cảm thấy có chút hoang mang Hải Phương vội lấy điện thoại ra gọi cho Hạnh Thúy
- Em mua nhanh lên còn về, kẻo anh ba đợi lâu
Hối vợ với lý do đó cho qua chuyện, chứ thật ra do cú va chạm lúc nãy làm Hải Phương nao cả ruột, muốn chạy thật nhanh về nhà có ba Huy cho an toàn. Ngồi đó mà anh ta cứ thâp thỏm nhìn vô trong, vừa thoáng thấy dáng Hạnh THúy đi ra từ đầu chợ, Hải Phương lật đật đề máy xe, đợi vợ vừa đội nón bảo hiểm xong thì rồ ga chạy thẳng một mạch. Thấy biểu hiện của chồng có vẻ hơi lạ, lại thêm cái vụ chạy xe nhanh hơn mọi khi, Hạnh Thúy bèn hỏi chồng,
- Sao tự dưng anh chạy xe nhanh dữ vậy, bộ trong người không khỏe à?
Hải Phương vẫn giữ chặt tay lái không giảm ga, và kể cho vợ về sự việc vừa xãy ra khi nãy, Hạnh Thúy nghe xong cũng cảm thấy hơi ớn ớn xương sống, nên hối chồng nhanh nhanh về nói cho anh ba Huy nghe, được vợ ủng hộ, anh ta liền cho xe chạy nhanh hơn, chỉ chút xíu sau đã về tới nơi. Vừa mở cổng tấp xe vào mái hiên, Hải Phương hớt ha hớt hãi vừa gọi vừa chạy vô nhà.
- Ôi, anh ba ơi vừa nãy em gặp chuyện khiếp lắm, lúc ngồi đợi vợ ở ngoài đầu chợ bổng cảm giác có thứ gì đấy to lắm tông thẳng vào xe, làm em giật nẫy cả người. Mà khi quay lại nhìn, lại chả thấy thứ gì cả quanh mình cả, hãi quá em dục vợ về ngay cho anh ba biết
Lúc này ba Huy đang ngồi uống trà ngay phòng khách, còn Châu dọn đồ ăn sáng dưới bếp, nghe xong câu chuyện của Hải Phương, ba Huy trả lời.
- Không sao đâu\, em cũng đừng quá lo lắng\, về tới nhà là an toàn rồi. Thôi bây giờ xuống ăn sáng rồi vô phòng nằm nghỉ một lát cho khỏe
Ăn sáng xong, Hạnh Thúy và Thanh Châu đem đồ xuống bếp nấu nướng để chút cúng, ba Huy dặn họ nào xong thì báo anh biết. Nói rồi anh ta đi một mình thẳng lên phòng thờ, chuẩn lập bàn hương án, đợi Hạnh Thúy và Thanh Châu nấu nướng xong mang lên, sẽ làm lễ trục vong. Ba Huy bước tới cái bàn thờ kê sát vách tường, nơi mà Thanh Châu nói là thờ bài vị tổ Nghiệp, anh ta lẳng lặng quan sát một hồi lâu, như đang dò xét cho kỷ lưỡng thêm một lần nữa.