Luc đó, hai anh em sợ quá cúm cả chân cẳng, bước đi nặng trịch cứ như đang kéo lê theo hai hòn đá, muốn bước thật nhanh nhưng không được, khó khăn lắm mới xuống tới tầng trệt, vừa xuống tới nơi hai đứa dùng hết tốc độ vọt thẳng tới cửa sắt bên hông để thoát ra ngoài. Nhưng khi đến nơi, anh hoảng hốt kêu lên.
- Trời ơi ! cửa đóng mất tiêu rồi, giờ phải làm sao đây?
Cô em nhỏ sợ hải hỏi
- Anh, anh có chìa khóa không?
- Anh, không có.
Hai anh em lúng ta lúng túng, chẳng biết làm sao để mở cửa thoát ra ngoài. Anh đưa tay lên dùng hết sức đẩy qua đẩy lại cánh cửa kéo bằng sắt, với chút hy vọng mở được, tiếng lét két của cửa sắt vang lên góp thêm phần sợ hải cho cả hai, nên anh liền ngừng tay. Đột nhiên tất cả mọi tiếng động bên trên cũng đồng loạt im bặt, chỉ vài giây sau
đó tiếng… Lẹp … xẹp… lẹp… xẹp… Như tiếng bước chân của người mang dép lê mềm, từ trên lầu theo cầu thang chầm chậm đi xuống.
Âm thanh đó tuy nhỏ nhưng rất rỏ ràng, khiến hai anh em níu nhau run rẩy chờ đợi điều đáng sợ sắp xảy đến. Nhưng rất may, tiếng chân ấy chợt dừng lại ngay cuối chân cầu thang một hồi, sau đó tiếng bước chân lẹp xẹp ấy lần nữa vang lên theo hướng đi ngược lên lầu. Âm thanh của tiếng chân nhỏ dần, nhỏ dần và không còn nghe thấy nửa.
Ngay lúc đó, tiếng khua rầm rầm của các cửa lại đồng loạt vang lên, có điều lần này còn dữ dội hơn lần trước, chúng khua vang lúc dồn dập mạnh bạo, lúc lại chậm rải nhẹ nhàng theo nhịp rồi đột ngột dừng đồng loạt. Chỉ chốc lát sau, thì tiếng chân lúc nãy từ trên lầu đi xuống lại vang lên cái âm thanh lẹp xẹp … lẹp xẹp….. lẹp xẹp…..
Nhưng lần này nó không ngừng lại như lúc đầu, mà nó đi xuống hết cầu thang, rồi quẹo qua hướng, hai anh em đang run rẩy đứng sát cánh cửa sắt. Anh cảm giác, hình như tiếng chân ma quái đó đang dừng lại cạnh bên mình, chắc khoảng cách chỉ chừng một cái với tay mà thôi và hơi lạnh của nó đang phả vào lưng khiến toàn thân anh nổi đầy gai ốc, đôi chân run run đứng không vững, như chỉ chờ sụm xuống, hai hàm răng cứ vậy mà đánh vô nhau lốp cốp. Khi đó đã sợ mà còn tưởng tượng “ nếu nó đột nhiên đưa cánh tay lạnh ngắt xương xẩu, rờ vào người thì chắc mình sẽ lăn đùng ra chết giấc tại chổ”.
Đang lúc hồn vía muốn không còn nửa, thì cô em tôi bỗng lắp bắp nói không ra hơi.
- Nó …nó … con m….a…ma hình … như đang đứng ở đằng sau mình kìa
.
Theo phản xạ tự nhiên anh quay nhanh lại, thiệt hết sức may mắn chẳng thấy có gì sau lưng mình, liền thở phào nhẹ nhỏm nói khẻ với cô em .
- Đâu\, anh không thấy nó.
- Em thấy nó mặc áo trắng\, cao lêu nghêu đứng sau lưng anh mà… mà\, nó nhe hàng răng sáng bóng\, nhọn hoắt ra cười nhìn thấy ghê lắm
Cô em giọng run run trả lời khiến anh càng sợ hơn, nên đưa mắt hướng ra đường mà trong lòng mong ba sớm quay lại. Tuy vừa rồi quay lại không thấy gì nhưng sao nghe ghê quá, cái cảm giác lạnh ở lưng mỗi lúc một nhiều và càng lúc cái lạnh ấy, dường như càng tiến sát đến mình hơn. Đột nhiên, từ trên lầu tiếng khóc oa…oa… của trẻ sơ sinh vang lên rỏ mồn một, vậy là tiếng dép phía sau lưng như vội vàng quay lại, bước nhanh lên cầu thang, tiếng chân nhỏ dần, nhỏ dần rồi mất hút trong tiếng mưa rơi.
Vuốt mồ hôi trên trán thở phào nhẹ nhỏm, nhưng những âm thanh ầm ỉ của các cánh cửa vẫn vang đều lên đều, nghe như một bản hòa tấu của những nghệ sĩ vô hình nào đó. Không còn biết phải làm gì hơn, anh và cô em gái đành đứng chịu trận mặc cho mọi thứ muốn ra sao thì ra. Bổng từ trên cầu thang, hai con dơi đen to đùng vổ cánh bay xuống, giương đôi mắt đỏ ngầu nhìn chầm chầm như muốn hù nhát hai đứa.
Chúng nó lượn vài vòng trên trần nhà rồi lướt một cách lạnh lùng, lách mình qua song cửa sắt lao tuốt ra ngoài mưa, bỏ lại sau lưng tiếng kêu chút chít… chút chít không khác gì tiếng mấy con chuột cống, nghe âm thanh đó, cô em gái càng níu xát cánh tay anh hợn. Không hiểu sao, khi nãy xung quanh chỉ nhà nhem tối mà bây giờ gian đại sảnh bổng tối đen, như trời đã vào đêm làm cho hai đứa càng thêm sợ hãi, chung quanh không còn gì ngoài bóng đen mịt mùng cùng cái lạnh lẻo không rỏ từ đâu ập đến.
Trong bụng lúc đó chỉ biết cầu mong ba sớm xuất hiện, rồi tiếng trẻ con khóc oa…oa lúc nảy lại tiếp tục vang lên phía chân cầu thang, giống như có ai đang ẳm đứa bé từ trên lậu theo cầu thang đi lại nơi hai anh em đang đứng, mỗi lúc một đến gần hơn, gần hơn. Và bất thần có ánh sáng xanh lè chớp tắt liên tục xuất hiện, anh vội nhìn lên trần nhà thấy cả đàn đom đóm lớn bằng đầu ngón tay, chớp tắt, chớp tắt, nhấp nha nhấp nháy đang bay vòng vòng trên đầu mình.
Nhìn ánh sáng xanh lè,quái dị như đèn ma trơi của chúng, khiến anh có cảm giác tim mình thắt lại không đập nổi nửa, mồ hôi lạnh cứ vậy mà túa ra như tắm, lúc đó chỉ còn biết tự nhéo vô má mình để hy vọng đây chỉ là cơn ác mộng. Đúng ngay lúc kinh hoàng ấy, thì từ ngoài cổng ba mặc chiếc áo mưa bước vô, đột nhiên tất cả mọi âm thanh đều đồng loạt dừng lại. Sau lưng, cái cảm giác lạnh lẻo kia cũng đột ngột tan biến đi đâu mất, rồi tiếng khóc oa…oa của trẻ sơ sinh cùng tiếng bước chân lẹp xẹp cũng đang vội vả đi về hướng cầu thang, rồi nhẹ nhàng quay lên lầu mất hút.
Ba anh tra chìa vào mở ổ khóa, cánh cửa vừa được kéo ra hai anh em lao vội vào ôm chầm lấy ông, mừng như thoát chết, đứa em gái òa lên khóc nức nỡ. Ba thấy vậy vội hỏi
- Ủa, có chuyện gì mà em con khóc dữ vậy?
Anh đưa mắt nhìn lại trong căn nhà tối om, như xem chừng có ai đang nghe lén mình không, rồi thuật lại đầu đuôi câu chuyện vừa xãy ra lúc nãy. Nghe xong ba ôm hai đứa an ủi
- Ôi\, có ma cỏ gì đâu mà con sợ\, do gió mạnh thổi vô mấy cái cửa đó thôi. Giờ có ba ở đây rồi\, hai con không gì phải sợ nữa hết.
Câu chuyện ghê rợn của hai anh em chỉ tới đó, nhưng từ sau buổi chiều mưa có nhiều hiện tượng đáng sợ ấy, thì lần lượt mọi người làm trong cô nhi viện thời đó đều gặp, kẻ thấy kiểu này, người nghe cách khác. Tuy có nhiều điểm không giống nhau lắm nhưng lại giống chung một điểm, đó là những hiện tượng lạ cùng nhiều tiếng động không rỏ nguyên do, thường xảy ra vào những buổi chiều trời đổ mưa. Cũng có lúc nửa khuya, vào những khi trăng thật tròn của các đêm mười bốn, mười lăm, và mười sáu”.
Nói tới đây, hai Ngọc cảm thấy đây đúng là một cô nhi viện đầy ma quái. Tuy nhiên, vẫn chưa hiểu chuyện đó thì có liên quan đến việc anh chàng nọ đi tìm cha mẹ mình, để nhờ giúp đỡ và trị bệnh âm. Nên cô liền tiếp
- Theo lời anh kể, tui thấy chuyện này xảy ra cũng lâu rồi, mà sao bây giờ anh mới từ xa lặng lội về An Giang tìm ba mẹ tui? Và nó có liên quan gì đến việc trị bệnh cho bạn anh?
Anh chàng nọ gật đầu xát nhận, rồi nói
- Thiệt ra, câu chuyện anh vừa kể dù đã xảy ra nhiều năm, nhưng đến giờ nơi đó cũng còn cái cảm giác ghê rợn của ngày xưa. Và chuyện anh muốn nhờ cha mẹ em không chỉ chuyện xảy ra năm xưa, mà do thời gian gần đây chuyện ấy lại xảy ra bên Khu trang trại.
- Trời ơi ! cửa đóng mất tiêu rồi, giờ phải làm sao đây?
Cô em nhỏ sợ hải hỏi
- Anh, anh có chìa khóa không?
- Anh, không có.
Hai anh em lúng ta lúng túng, chẳng biết làm sao để mở cửa thoát ra ngoài. Anh đưa tay lên dùng hết sức đẩy qua đẩy lại cánh cửa kéo bằng sắt, với chút hy vọng mở được, tiếng lét két của cửa sắt vang lên góp thêm phần sợ hải cho cả hai, nên anh liền ngừng tay. Đột nhiên tất cả mọi tiếng động bên trên cũng đồng loạt im bặt, chỉ vài giây sau
đó tiếng… Lẹp … xẹp… lẹp… xẹp… Như tiếng bước chân của người mang dép lê mềm, từ trên lầu theo cầu thang chầm chậm đi xuống.
Âm thanh đó tuy nhỏ nhưng rất rỏ ràng, khiến hai anh em níu nhau run rẩy chờ đợi điều đáng sợ sắp xảy đến. Nhưng rất may, tiếng chân ấy chợt dừng lại ngay cuối chân cầu thang một hồi, sau đó tiếng bước chân lẹp xẹp ấy lần nữa vang lên theo hướng đi ngược lên lầu. Âm thanh của tiếng chân nhỏ dần, nhỏ dần và không còn nghe thấy nửa.
Ngay lúc đó, tiếng khua rầm rầm của các cửa lại đồng loạt vang lên, có điều lần này còn dữ dội hơn lần trước, chúng khua vang lúc dồn dập mạnh bạo, lúc lại chậm rải nhẹ nhàng theo nhịp rồi đột ngột dừng đồng loạt. Chỉ chốc lát sau, thì tiếng chân lúc nãy từ trên lầu đi xuống lại vang lên cái âm thanh lẹp xẹp … lẹp xẹp….. lẹp xẹp…..
Nhưng lần này nó không ngừng lại như lúc đầu, mà nó đi xuống hết cầu thang, rồi quẹo qua hướng, hai anh em đang run rẩy đứng sát cánh cửa sắt. Anh cảm giác, hình như tiếng chân ma quái đó đang dừng lại cạnh bên mình, chắc khoảng cách chỉ chừng một cái với tay mà thôi và hơi lạnh của nó đang phả vào lưng khiến toàn thân anh nổi đầy gai ốc, đôi chân run run đứng không vững, như chỉ chờ sụm xuống, hai hàm răng cứ vậy mà đánh vô nhau lốp cốp. Khi đó đã sợ mà còn tưởng tượng “ nếu nó đột nhiên đưa cánh tay lạnh ngắt xương xẩu, rờ vào người thì chắc mình sẽ lăn đùng ra chết giấc tại chổ”.
Đang lúc hồn vía muốn không còn nửa, thì cô em tôi bỗng lắp bắp nói không ra hơi.
- Nó …nó … con m….a…ma hình … như đang đứng ở đằng sau mình kìa
.
Theo phản xạ tự nhiên anh quay nhanh lại, thiệt hết sức may mắn chẳng thấy có gì sau lưng mình, liền thở phào nhẹ nhỏm nói khẻ với cô em .
- Đâu\, anh không thấy nó.
- Em thấy nó mặc áo trắng\, cao lêu nghêu đứng sau lưng anh mà… mà\, nó nhe hàng răng sáng bóng\, nhọn hoắt ra cười nhìn thấy ghê lắm
Cô em giọng run run trả lời khiến anh càng sợ hơn, nên đưa mắt hướng ra đường mà trong lòng mong ba sớm quay lại. Tuy vừa rồi quay lại không thấy gì nhưng sao nghe ghê quá, cái cảm giác lạnh ở lưng mỗi lúc một nhiều và càng lúc cái lạnh ấy, dường như càng tiến sát đến mình hơn. Đột nhiên, từ trên lầu tiếng khóc oa…oa… của trẻ sơ sinh vang lên rỏ mồn một, vậy là tiếng dép phía sau lưng như vội vàng quay lại, bước nhanh lên cầu thang, tiếng chân nhỏ dần, nhỏ dần rồi mất hút trong tiếng mưa rơi.
Vuốt mồ hôi trên trán thở phào nhẹ nhỏm, nhưng những âm thanh ầm ỉ của các cánh cửa vẫn vang đều lên đều, nghe như một bản hòa tấu của những nghệ sĩ vô hình nào đó. Không còn biết phải làm gì hơn, anh và cô em gái đành đứng chịu trận mặc cho mọi thứ muốn ra sao thì ra. Bổng từ trên cầu thang, hai con dơi đen to đùng vổ cánh bay xuống, giương đôi mắt đỏ ngầu nhìn chầm chầm như muốn hù nhát hai đứa.
Chúng nó lượn vài vòng trên trần nhà rồi lướt một cách lạnh lùng, lách mình qua song cửa sắt lao tuốt ra ngoài mưa, bỏ lại sau lưng tiếng kêu chút chít… chút chít không khác gì tiếng mấy con chuột cống, nghe âm thanh đó, cô em gái càng níu xát cánh tay anh hợn. Không hiểu sao, khi nãy xung quanh chỉ nhà nhem tối mà bây giờ gian đại sảnh bổng tối đen, như trời đã vào đêm làm cho hai đứa càng thêm sợ hãi, chung quanh không còn gì ngoài bóng đen mịt mùng cùng cái lạnh lẻo không rỏ từ đâu ập đến.
Trong bụng lúc đó chỉ biết cầu mong ba sớm xuất hiện, rồi tiếng trẻ con khóc oa…oa lúc nảy lại tiếp tục vang lên phía chân cầu thang, giống như có ai đang ẳm đứa bé từ trên lậu theo cầu thang đi lại nơi hai anh em đang đứng, mỗi lúc một đến gần hơn, gần hơn. Và bất thần có ánh sáng xanh lè chớp tắt liên tục xuất hiện, anh vội nhìn lên trần nhà thấy cả đàn đom đóm lớn bằng đầu ngón tay, chớp tắt, chớp tắt, nhấp nha nhấp nháy đang bay vòng vòng trên đầu mình.
Nhìn ánh sáng xanh lè,quái dị như đèn ma trơi của chúng, khiến anh có cảm giác tim mình thắt lại không đập nổi nửa, mồ hôi lạnh cứ vậy mà túa ra như tắm, lúc đó chỉ còn biết tự nhéo vô má mình để hy vọng đây chỉ là cơn ác mộng. Đúng ngay lúc kinh hoàng ấy, thì từ ngoài cổng ba mặc chiếc áo mưa bước vô, đột nhiên tất cả mọi âm thanh đều đồng loạt dừng lại. Sau lưng, cái cảm giác lạnh lẻo kia cũng đột ngột tan biến đi đâu mất, rồi tiếng khóc oa…oa của trẻ sơ sinh cùng tiếng bước chân lẹp xẹp cũng đang vội vả đi về hướng cầu thang, rồi nhẹ nhàng quay lên lầu mất hút.
Ba anh tra chìa vào mở ổ khóa, cánh cửa vừa được kéo ra hai anh em lao vội vào ôm chầm lấy ông, mừng như thoát chết, đứa em gái òa lên khóc nức nỡ. Ba thấy vậy vội hỏi
- Ủa, có chuyện gì mà em con khóc dữ vậy?
Anh đưa mắt nhìn lại trong căn nhà tối om, như xem chừng có ai đang nghe lén mình không, rồi thuật lại đầu đuôi câu chuyện vừa xãy ra lúc nãy. Nghe xong ba ôm hai đứa an ủi
- Ôi\, có ma cỏ gì đâu mà con sợ\, do gió mạnh thổi vô mấy cái cửa đó thôi. Giờ có ba ở đây rồi\, hai con không gì phải sợ nữa hết.
Câu chuyện ghê rợn của hai anh em chỉ tới đó, nhưng từ sau buổi chiều mưa có nhiều hiện tượng đáng sợ ấy, thì lần lượt mọi người làm trong cô nhi viện thời đó đều gặp, kẻ thấy kiểu này, người nghe cách khác. Tuy có nhiều điểm không giống nhau lắm nhưng lại giống chung một điểm, đó là những hiện tượng lạ cùng nhiều tiếng động không rỏ nguyên do, thường xảy ra vào những buổi chiều trời đổ mưa. Cũng có lúc nửa khuya, vào những khi trăng thật tròn của các đêm mười bốn, mười lăm, và mười sáu”.
Nói tới đây, hai Ngọc cảm thấy đây đúng là một cô nhi viện đầy ma quái. Tuy nhiên, vẫn chưa hiểu chuyện đó thì có liên quan đến việc anh chàng nọ đi tìm cha mẹ mình, để nhờ giúp đỡ và trị bệnh âm. Nên cô liền tiếp
- Theo lời anh kể, tui thấy chuyện này xảy ra cũng lâu rồi, mà sao bây giờ anh mới từ xa lặng lội về An Giang tìm ba mẹ tui? Và nó có liên quan gì đến việc trị bệnh cho bạn anh?
Anh chàng nọ gật đầu xát nhận, rồi nói
- Thiệt ra, câu chuyện anh vừa kể dù đã xảy ra nhiều năm, nhưng đến giờ nơi đó cũng còn cái cảm giác ghê rợn của ngày xưa. Và chuyện anh muốn nhờ cha mẹ em không chỉ chuyện xảy ra năm xưa, mà do thời gian gần đây chuyện ấy lại xảy ra bên Khu trang trại.