Anh chàng nọ lại bắt đầu kể tiếp câu chuyện xảy ra cách đây khâu lâu tại Khu trại cũng thuộc địa phận của cô nhi viện.
“ Cách đây chừng một tháng, do nền kinh tế thay đổi nên toàn bộ các em cô nhi đều được chuyển sang nơi khác để ở. Còn anh được một người trong ban giám đốc nhờ trông coi khu trại, vì họ lo ngại người ngoài sẽ nhân cơ hội không có ai, sẽ đến quấy phá và chiếm đoạt nơi này. Do có ân tình với cô nhi viện từ lúc trước, nên anh đồng ý nhận lời mà không cần thù lao gì cả.
Khu trại của viện cô nhi, được xây dựng giữa mảnh vườn rộng trên hai mẫu, nằm sát quốc lộ 1, gồm ba dãy nhà lợp ngói khá lớn, được xây cất theo hình chữ U. Dãy nhà bên phải từ ngoài đi vào là lớn nhất, chung quanh có hành lang rộng hơn hai mét nhằm che mát cho bên trong, bên hông nhà được trồng một hàng mấy cây khế ngọt nên lúc nào không khí nơi đây cũng vô cùng mát mẽ, vì vậy anh chọn nơi đây làm chổ sinh hoạt vui chơi cùng nhóm bạn thân vào mỗi chiều cuối tuần.
Tối thứ bảy bữa đó, cũng giống như những lần trước, nhóm mấy người tụi anh ca hát, vui chơi tới gần 11 giờ đêm thì đám bạn rút về hết, chỉ còn lại ba đứa gồm anh, Tiến và Nhứt. Sau khi quét dọn sơ sơ bên ngoài, thì ba đứa kéo nhau vào một căn phòng lớn để ngủ.
Đưa tay vặn nhỏ đèn, rồi ba đứa cùng leo lên giường trò chuyện với nhau, gần một tiếng đồng hồ trôi qua mà mấy đứa vẫn vui vẻ chuyện trò, không đứa nào cảm thấy buồn ngủ. Đang nói chuyện, đột nhiên từ hướng quốc lộ có vài tiếng chó rộ lên sủa, tuy ở đây chẳng có của cải gì quý giá cả nhưng chẳng hiểu vì sao anh nghĩ “có trộm viếng”, nên ngồi bật dậy liền, thấy vậy Tiến cũng lật đật ngồi dậy theo. Vừa lúc đó, tiếng sủa lại vang phía ngoài sát với góc nhà
Thấy chuyện hơi lạ, anh thầm nghĩ “lạ thật, ở trại này làm gì có nuôi chó! Còn nếu từ ngoài quốc lộ đi vô, cũng phải hơn hai trăm mét mới tới được dãy nhà này, không lẽ tụi chó chạy từ ngoài vô đây sủa”.
Tuy thấy sự việc hơi kỳ lạ, nhưng quả thật lúc ấy không kịp suy nghĩ gì về điều này, mà chỉ cho là có ăn trộm. Nên hai đứa cùng nhảy xuống giường, trên tay mỗi đứa cầm chắc một cây gỗ ba phân vuông, dài gần một mét làm vũ khí phòng thân. Hai đứa tụi anh như hai tay rình bắt trộm chuyên nghiệp, đi áp sát vào hai bên cửa cái, tiến nhẹ tay mở chốt cửa rồi để hờ đấy chờ đợi … Chỉ vài giây sau, chỗ hàng khế ngọt bên hông nhà, bỗng có tiếng động nhẹ như có ai vừa tuột xuống khỏi cây, rồi chậm rãi bước vô hiên nhà.
Tiếng bước chân tuy thật nhẹ, nhưng lại nghe rõ mồn một, tiếng chân ấy đi từ từ lại hướng cửa, nơi mà hai đứa anh đang thủ thế đứng rình, càng lúc nó càng tới gần, anh chợt có cảm tưởng giống như tiếng giày của lính. Tiếng giày gần thêm chút nửa, rồi kèm theo đó là tiếng sột …soạt vang lên, như ai đang kéo lê một tấm bông-sô dính đầy máu. Không biết có phải do do tưởng tượng quá không, mà tự nhiên ốc ác nổi đầy người.
Phía bên ngoài vẫn là tiếng chân đều đặn, càng lúc càng tới gần, anh ra hiệu cho Tiến dùng chân đạp mạnh cánh cửa, rồi hai đứa cùng lúc phóng ra ngoài, nhưng không thấy có gì ở ngoài. Hai đứa liền ra hiệu, chia hai phía chạy vòng quanh nhà coi có cái gì lạ hay không, nhưng vẫn không thấy gì. Đảo mắt, nhìn chung quanh thêm một lúc vẫn chẳng có gì bất thường, nên cả hai đành quay vào phòng đóng cửa lại, tính lên giường định tiếp tục nằm ngủ.
Nhưng khi bước gần tới giường thì thấy Nhứt đang ngồi co ro sát vách, thấy vậy anh lên tiếng hỏi
- Cái gì mà ông ngồi co ro như con tôm vậy Nhứt?
Nhứt trả lời giọng run run đầy sợ sệt
- Ghê quá… hai ông ơi!
Anh thấy vậy, tiếp tục hỏi
- Cái gì mà ghê cha nội, hai thằng tui có thấy gì đâu
Nhứt vẫn ấp úng sợ hãi nói.
- Có đó … có nó đó… Khi hai ông lao nhào ngoài, tui cũng nhảy xuống giường chạy ra theo, mà lúc đó hai ông không thấy có gì sao?
- Có thấy gì đâu, tui và Tiến chạy quanh nhà một vòng, mà cũng không thấy hay gặp cái gì hết. Vậy thì ông đã thấy cái gì?
Nhứt vẫn lắp bắp trả lời bằng giọng sợ hãi
- Nó có hai đứa… một đứa lùn tịt, mặc đồ trắng toát đứng Ở …ở… giữa … hai ông, còn bên kia… một thằng cao nhồng đen thui, rồi cả hai đứa nó đi ra sân đứng lại. Thằng lùn thì rút ống sáo ra thổi, thằng cao kia thì chờn vờn, chờn vờn như nhảy múa. Vậy mà hai ông không nghe, không thấy hả?
Cả hai đứa tôi đều gật đầu xác nhận mình không thấy gì. Nhưng Tiến nghe có vẻ chột dạ nên vội hỏi lại
- Có thật ông thấy rõ không, hay là sợ quá nên trông gà hóa cuốc cha nội?
Nhứt gật đầu khẳng định
- Tui thấy rất rõ, thằng áo trắng lùn tịt, cái áo rộng thùng thình của nó phất phơ bay trong gió, chân nó đi mà không chạm đất. Còn thằng mặc áo đen cao nhồng kia, vừa uốn éo múa may vừa nhìn tôi bằng đôi mắt toàn tròng trắng, rồi nhe hàm răng trắng hếu dài thòn nhìn tui cười cười, thấy ghê lắm hai ông ơi.
Vừa nói đến đây Nhứt bỗng kêu lên, tiếng kêu đầy hoảng sợ
- Đó …đó… là tiếng sáo …, tiếng tiêu gì của nó kìa, hai ông có nghe không? Trời ơi ghê quá!
Cả hai đứa đều cố gắng lắng nghe, nhưng vẫn không nghe được gì, ngay lúc đó một tiếng động mạnh trên cây khế phía ngoài hiên nhà vang lên, rồi lại có tiếng lốc cốc, lộc cộc như có vật gì vừa rơi xuống, lăn trước mái hiên. Khiến ba đứa tụi anh giật nẫy cả người, anh Nhứt ríu cả giọng
- Ghê quá, chắc cái đầu trọc lóc của ma áo đen hồi nãy, rơi xuống lăn tới nhát tụi mình đó, thôi thôi về các ông ơi, về liền đi tui sợ quá.
Nghe Nhứt nói vậy, tự nhiên anh thấy xương sống mình cũng ớn lạnh nên liền tán thành, rồi cả ba nhanh chóng thu xếp đồ ngủ đi ra khỏi phòng. Anh một tay cầm cây đèn Hoa Kỳ loại lớn, soi cho Tiến khóa cửa, tay còn lại cầm cây gậy vuông ba phân, Nhứt đưng kế bên ôm mền gối đứng chờ, bổng nhiên anh cao hứng quơ cây gậy trong tay, rồi buộc miệng nói giỡn
- Nếu tụi mầy có giỏi thì thổi tắt đèn tao đi!
Đáp lại lời thách thức của anh là một tiếng “Phù …ụt …” chiếc đèn trên tay chợt tắt ngúm, bóng tối ập đến tức thì, thế là cả ba chàng thanh niên mặt cắt không còn chút máu, hoảng hồn bỏ chạy như gió cuốn. Và dường như, sau lưng tụi anh hình như có tiếng chân phình phịch dí theo, cùng với tiếng cười của ai đó khẻ như tiếng gió rít trong đêm khiến cả ba càng chạy nhanh hơn và không đưa nào đủ can đảm nhìn lại sau lưng mình.
Tưởng chừng như sự việc chỉ dừng lạ ở đó, nhưng cho sáng hôm sau thì hay tin là Nhứt đột nhiên bệnh nặng. Người cứ lúc mê lúc tỉnh, có lúc thì tỏ ra rất hoảng sợ, mọi người sau khi biết câu chuyện ba người gặp ma tại trại cô nhi qua lời Tiến kể lại, thì ai nấy cũng nói là Nhứt bị vong nhập. Qua nhiều ngày mà bệnh tình Nhứt không thuyên giảm, nên có người khuyên nên cho về quê ngoại ở Cai Lậy một thời gian,để tránh xa cái khu cô nhi viện kia thì may ra anh ta mới phục hồi.
Còn anh vì có lỡ lời nói giỡn thách thực mấy con ma, nên cũng theo về Cai Lậy này lánh nạn tạm thời, và cũng để trông coi Nhứt luôn. Tụi anh xuống đây được gần mười ngày rồi, lúc đầu Nhứt có vẻ đã tươi tỉnh trở lại, nhưng cách đây hai ngày không hiểu sao anh ta lại tiếp tục hoảng sợ, miệng cứ ú ớ la hét. Rồi còn nói là thấy một con quỷ nữ nào đó, có khuông mặt rất khủng khiếp, hai tròng mắt trợn trắng, hai dòng lệ máu từ trong đôi mắt đó chảy ra, nhìn ghê lắm.
“ Cách đây chừng một tháng, do nền kinh tế thay đổi nên toàn bộ các em cô nhi đều được chuyển sang nơi khác để ở. Còn anh được một người trong ban giám đốc nhờ trông coi khu trại, vì họ lo ngại người ngoài sẽ nhân cơ hội không có ai, sẽ đến quấy phá và chiếm đoạt nơi này. Do có ân tình với cô nhi viện từ lúc trước, nên anh đồng ý nhận lời mà không cần thù lao gì cả.
Khu trại của viện cô nhi, được xây dựng giữa mảnh vườn rộng trên hai mẫu, nằm sát quốc lộ 1, gồm ba dãy nhà lợp ngói khá lớn, được xây cất theo hình chữ U. Dãy nhà bên phải từ ngoài đi vào là lớn nhất, chung quanh có hành lang rộng hơn hai mét nhằm che mát cho bên trong, bên hông nhà được trồng một hàng mấy cây khế ngọt nên lúc nào không khí nơi đây cũng vô cùng mát mẽ, vì vậy anh chọn nơi đây làm chổ sinh hoạt vui chơi cùng nhóm bạn thân vào mỗi chiều cuối tuần.
Tối thứ bảy bữa đó, cũng giống như những lần trước, nhóm mấy người tụi anh ca hát, vui chơi tới gần 11 giờ đêm thì đám bạn rút về hết, chỉ còn lại ba đứa gồm anh, Tiến và Nhứt. Sau khi quét dọn sơ sơ bên ngoài, thì ba đứa kéo nhau vào một căn phòng lớn để ngủ.
Đưa tay vặn nhỏ đèn, rồi ba đứa cùng leo lên giường trò chuyện với nhau, gần một tiếng đồng hồ trôi qua mà mấy đứa vẫn vui vẻ chuyện trò, không đứa nào cảm thấy buồn ngủ. Đang nói chuyện, đột nhiên từ hướng quốc lộ có vài tiếng chó rộ lên sủa, tuy ở đây chẳng có của cải gì quý giá cả nhưng chẳng hiểu vì sao anh nghĩ “có trộm viếng”, nên ngồi bật dậy liền, thấy vậy Tiến cũng lật đật ngồi dậy theo. Vừa lúc đó, tiếng sủa lại vang phía ngoài sát với góc nhà
Thấy chuyện hơi lạ, anh thầm nghĩ “lạ thật, ở trại này làm gì có nuôi chó! Còn nếu từ ngoài quốc lộ đi vô, cũng phải hơn hai trăm mét mới tới được dãy nhà này, không lẽ tụi chó chạy từ ngoài vô đây sủa”.
Tuy thấy sự việc hơi kỳ lạ, nhưng quả thật lúc ấy không kịp suy nghĩ gì về điều này, mà chỉ cho là có ăn trộm. Nên hai đứa cùng nhảy xuống giường, trên tay mỗi đứa cầm chắc một cây gỗ ba phân vuông, dài gần một mét làm vũ khí phòng thân. Hai đứa tụi anh như hai tay rình bắt trộm chuyên nghiệp, đi áp sát vào hai bên cửa cái, tiến nhẹ tay mở chốt cửa rồi để hờ đấy chờ đợi … Chỉ vài giây sau, chỗ hàng khế ngọt bên hông nhà, bỗng có tiếng động nhẹ như có ai vừa tuột xuống khỏi cây, rồi chậm rãi bước vô hiên nhà.
Tiếng bước chân tuy thật nhẹ, nhưng lại nghe rõ mồn một, tiếng chân ấy đi từ từ lại hướng cửa, nơi mà hai đứa anh đang thủ thế đứng rình, càng lúc nó càng tới gần, anh chợt có cảm tưởng giống như tiếng giày của lính. Tiếng giày gần thêm chút nửa, rồi kèm theo đó là tiếng sột …soạt vang lên, như ai đang kéo lê một tấm bông-sô dính đầy máu. Không biết có phải do do tưởng tượng quá không, mà tự nhiên ốc ác nổi đầy người.
Phía bên ngoài vẫn là tiếng chân đều đặn, càng lúc càng tới gần, anh ra hiệu cho Tiến dùng chân đạp mạnh cánh cửa, rồi hai đứa cùng lúc phóng ra ngoài, nhưng không thấy có gì ở ngoài. Hai đứa liền ra hiệu, chia hai phía chạy vòng quanh nhà coi có cái gì lạ hay không, nhưng vẫn không thấy gì. Đảo mắt, nhìn chung quanh thêm một lúc vẫn chẳng có gì bất thường, nên cả hai đành quay vào phòng đóng cửa lại, tính lên giường định tiếp tục nằm ngủ.
Nhưng khi bước gần tới giường thì thấy Nhứt đang ngồi co ro sát vách, thấy vậy anh lên tiếng hỏi
- Cái gì mà ông ngồi co ro như con tôm vậy Nhứt?
Nhứt trả lời giọng run run đầy sợ sệt
- Ghê quá… hai ông ơi!
Anh thấy vậy, tiếp tục hỏi
- Cái gì mà ghê cha nội, hai thằng tui có thấy gì đâu
Nhứt vẫn ấp úng sợ hãi nói.
- Có đó … có nó đó… Khi hai ông lao nhào ngoài, tui cũng nhảy xuống giường chạy ra theo, mà lúc đó hai ông không thấy có gì sao?
- Có thấy gì đâu, tui và Tiến chạy quanh nhà một vòng, mà cũng không thấy hay gặp cái gì hết. Vậy thì ông đã thấy cái gì?
Nhứt vẫn lắp bắp trả lời bằng giọng sợ hãi
- Nó có hai đứa… một đứa lùn tịt, mặc đồ trắng toát đứng Ở …ở… giữa … hai ông, còn bên kia… một thằng cao nhồng đen thui, rồi cả hai đứa nó đi ra sân đứng lại. Thằng lùn thì rút ống sáo ra thổi, thằng cao kia thì chờn vờn, chờn vờn như nhảy múa. Vậy mà hai ông không nghe, không thấy hả?
Cả hai đứa tôi đều gật đầu xác nhận mình không thấy gì. Nhưng Tiến nghe có vẻ chột dạ nên vội hỏi lại
- Có thật ông thấy rõ không, hay là sợ quá nên trông gà hóa cuốc cha nội?
Nhứt gật đầu khẳng định
- Tui thấy rất rõ, thằng áo trắng lùn tịt, cái áo rộng thùng thình của nó phất phơ bay trong gió, chân nó đi mà không chạm đất. Còn thằng mặc áo đen cao nhồng kia, vừa uốn éo múa may vừa nhìn tôi bằng đôi mắt toàn tròng trắng, rồi nhe hàm răng trắng hếu dài thòn nhìn tui cười cười, thấy ghê lắm hai ông ơi.
Vừa nói đến đây Nhứt bỗng kêu lên, tiếng kêu đầy hoảng sợ
- Đó …đó… là tiếng sáo …, tiếng tiêu gì của nó kìa, hai ông có nghe không? Trời ơi ghê quá!
Cả hai đứa đều cố gắng lắng nghe, nhưng vẫn không nghe được gì, ngay lúc đó một tiếng động mạnh trên cây khế phía ngoài hiên nhà vang lên, rồi lại có tiếng lốc cốc, lộc cộc như có vật gì vừa rơi xuống, lăn trước mái hiên. Khiến ba đứa tụi anh giật nẫy cả người, anh Nhứt ríu cả giọng
- Ghê quá, chắc cái đầu trọc lóc của ma áo đen hồi nãy, rơi xuống lăn tới nhát tụi mình đó, thôi thôi về các ông ơi, về liền đi tui sợ quá.
Nghe Nhứt nói vậy, tự nhiên anh thấy xương sống mình cũng ớn lạnh nên liền tán thành, rồi cả ba nhanh chóng thu xếp đồ ngủ đi ra khỏi phòng. Anh một tay cầm cây đèn Hoa Kỳ loại lớn, soi cho Tiến khóa cửa, tay còn lại cầm cây gậy vuông ba phân, Nhứt đưng kế bên ôm mền gối đứng chờ, bổng nhiên anh cao hứng quơ cây gậy trong tay, rồi buộc miệng nói giỡn
- Nếu tụi mầy có giỏi thì thổi tắt đèn tao đi!
Đáp lại lời thách thức của anh là một tiếng “Phù …ụt …” chiếc đèn trên tay chợt tắt ngúm, bóng tối ập đến tức thì, thế là cả ba chàng thanh niên mặt cắt không còn chút máu, hoảng hồn bỏ chạy như gió cuốn. Và dường như, sau lưng tụi anh hình như có tiếng chân phình phịch dí theo, cùng với tiếng cười của ai đó khẻ như tiếng gió rít trong đêm khiến cả ba càng chạy nhanh hơn và không đưa nào đủ can đảm nhìn lại sau lưng mình.
Tưởng chừng như sự việc chỉ dừng lạ ở đó, nhưng cho sáng hôm sau thì hay tin là Nhứt đột nhiên bệnh nặng. Người cứ lúc mê lúc tỉnh, có lúc thì tỏ ra rất hoảng sợ, mọi người sau khi biết câu chuyện ba người gặp ma tại trại cô nhi qua lời Tiến kể lại, thì ai nấy cũng nói là Nhứt bị vong nhập. Qua nhiều ngày mà bệnh tình Nhứt không thuyên giảm, nên có người khuyên nên cho về quê ngoại ở Cai Lậy một thời gian,để tránh xa cái khu cô nhi viện kia thì may ra anh ta mới phục hồi.
Còn anh vì có lỡ lời nói giỡn thách thực mấy con ma, nên cũng theo về Cai Lậy này lánh nạn tạm thời, và cũng để trông coi Nhứt luôn. Tụi anh xuống đây được gần mười ngày rồi, lúc đầu Nhứt có vẻ đã tươi tỉnh trở lại, nhưng cách đây hai ngày không hiểu sao anh ta lại tiếp tục hoảng sợ, miệng cứ ú ớ la hét. Rồi còn nói là thấy một con quỷ nữ nào đó, có khuông mặt rất khủng khiếp, hai tròng mắt trợn trắng, hai dòng lệ máu từ trong đôi mắt đó chảy ra, nhìn ghê lắm.