CHƯƠNG 97: ĐỪNG LÀM LOẠN TRONG PHÒNG LÀM VIỆC
Cô gái tóc ngắn nghe vậy, hai chân mềm nhũn như sắp ngã quỵ xuống.
“Giám đốc Diệp, tôi sai rồi, tôi sẽ không bao giờ nói thế nữa …”
Diệp Văn Văn nhướng mày, còn định nói thêm gì đó, thì bên ngoài có tiếng giày cao gót truyền đến.
Trợ lý mới của cô, cũng là nữ cảnh sát mặc thường phục tên Bạch Dung đang đi tới.
“Giám đốc Diệp, trợ lý Từ gọi cô đến văn phòng của Tổng giám đốc Lệ.” Bạch Dung mặt không chút thay đổi nói, không để ý đến bầu không khí bất thường ở bồn rửa mặt.
“Tôi biết rồi.” Diệp Văn Văn cũng không nhìn ba cô gái đang run rẩy kia, mà bước thẳng ra ngoài.
Khi trở lại văn phòng, cô tức giận ngồi xuống, sau khi xé vài tờ giấy A4 mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.
“Quách Hữu vừa lái xe một vòng dưới công ty. Hôm nay anh ta đi xe máy điện, mặc một chiếc áo khoác da màu đen và đội mũ bảo hiểm màu đen xám. Cô phải chú ý.”
Trong văn phòng chỉ có hai người, Bạch Dung trầm giọng nói.
Có hai cảnh sát mặc thường phục ở tầng dưới, họ luôn theo dõi hành tung của Quách Hữu hàng ngày.
Họ cố gắng tìm ra âm mưu khả nghi từ nơi mà Quách Hữu ở, nhưng không có manh mối.
Những người sau lưng kia trốn quá kỹ.
“Anh ta đang chuẩn bị cho cuộc gặp thứ ba sao?” Diệp Văn Văn bất an hỏi.
“Cũng có thể, buổi trưa chúng ta có thể thử đi ra ngoài ăn cơm, xem anh ta nhân cơ hội này có đi tìm cô không.” Bạch Dung đáp.
Diệp Văn Văn nhớ tới điểm hẹn thứ ba mà Quách Hữu đã nhắc tới, khẽ lắc đầu: “Anh ta … có lẽ sẽ đến nhà tìm tôi, còn đến công ty là có mục đích khác.”
“Vì vậy, chúng ta phải tạo cơ hội để nhanh chóng tra ra mọi mục đích của anh ta.”
Diệp Văn Văn và Bạch Dung vẫn đang trò chuyện thì trợ lý đặc biệt Từ Thanh của Lệ Trùng Khánh lại đến gõ cửa.
“Giám đốc Diệp, Tổng giám đốc Lệ đang đợi cô.” Giọng điệu của Từ Thanh hơi gấp gáp.
Diệp Văn Văn ngạc nhiên, sau đó mới phản ứng lại, cuộc trò chuyện giữa mình và Bạch Dung đã trì hoãn một lúc.
“Tôi sẽ qua ngay bây giờ.”
Bạch Dung ngồi lại bàn, ánh mắt như có như không liếc nhìn Từ Thanh.
Bản năng nghề nghiệp khiến cô ta cảm thấy người này có vấn đề.
Diệp Văn Văn đến văn phòng của Lệ Trùng Khánh, Từ Thanh đóng cửa lại như thường lệ, để lại không gian yên tĩnh cho họ.
“Có chuyện gì mà gấp vậy? Anh có chuyện gì thì gọi điện thoại cho em là được rồi. Không cần phiền Từ Thanh đến kêu em đâu.” Diệp Văn Văn nói.
“Gần đây công ty có quá nhiều tin đồn. Anh nhờ Từ Thanh trực tiếp đến tìm em, cũng là lời nhắc nhở cho mọi người.” Lệ Trùng Khánh ngồi xuống ghế sofa ở khu vực nghỉ ngơi, giơ tay ra hiệu cho Diệp Văn Văn đến đây.
“Cây to gió lớn, anh đừng để em trở thành cái gai trong mắt của tất cả phụ nữ ở công ty.” Diệp Văn Văn nhớ tới câu nói vừa nghe trong nhà vệ sinh, nỗi uất hận đè nén trong lòng lại bùng lên.
“Làm sao vậy? Nghe cứ như là bị ăn hiếp?” Lệ Trùng Khánh véo cằm, nghiêm túc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Diệp Văn Văn lần lượt kể cho Lệ Trùng Khánh nghe chuyện phiếm mà cô nghe được trong nhà vệ sinh, nói đến cuối cùng, cô khóc không ra nước mắt.
“Anh nói xem não của những người kia có phải có vấn đề không, lại có thể nghĩ ra những chuyện như vậy!”
Lệ Trùng Khánh nhướng mày, phản ứng rơi vào trong mắt Diệp Văn Văn quá mức bình tĩnh, cô hơi kinh ngạc.
“Tại sao anh không ngạc nhiên chút nào vậy? Họ hoàn toàn xuyên tạc chúng ta đó …” Diệp Văn Văn khó hiểu hỏi.
“Ồ?” Lệ Trùng Khánh cong môi, cúi đầu, chóp mũi chạm vào mũi của Diệp Văn Văn, hơi thở ấm áp quyện vào nhau khiến bầu không khí trở nên mơ hồ.
“Bọn họ ngược lại đã nhắc nhở anh, đã lâu rồi anh không trói em…”
Anh cố tình đè thấp giọng, khiến má Diệp Văn Văn nóng bừng.
Cô hơi lùi lại phía sau, cố gắng giữ khoảng cách an toàn cho hai người.
Nhưng đôi tay thon dài của Lệ Trùng Khánh đã quấn lấy eo Diệp Văn Văn, buộc cô phải ép chặt toàn bộ cơ thể mềm mại của mình lên người anh.
“Đang trong phòng làm việc, đừng lộn xộn …” Diệp Văn Văn trừng mắt, hiện tại đang trong giờ làm việc đó!
“Không phải chúng ta chưa từng xằng bậy ở đây …” Lệ Trùng Khánh ôm cô, giọng nói mê hoặc: “Mấy ngày nay không ôm em, anh sắp không chịu nỗi rồi…”