• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 5: VỤNG TRỘM VỚI ĐÀN ÔNG SAU LƯNG TÔI

Quách Hữu híp mắt, chậm rãi đi về phía Diệp Văn Văn.

“Sao cô lại ở đây?” Quách Hữu không trả lời mà hỏi lại.

Diệp Văn Văn nhìn Quách Hữu một cái, chợt có cảm giác không rét mà run.

“Tối qua cô cả đêm không về, hóa ra là chạy tới chỗ thế này thuê phòng?”

Quách Hữu thấy Diệp Văn Văn không nói lời nào thì giận dữ hỏi.

“Không liên quan đến anh, chúng ta đã chia tay rồi!”

Diệp Văn Văn trừng Quách Hữu một cái, xoay người tiếp tục xuống lầu.

Quách Hữu vừa khéo xuất hiện ở tầng tám, chẳng lẽ tên biến thái thuê phòng 819 kia là anh ta?

Mình là bạn gái danh chính ngôn thuận của anh ta, vì sao anh ta phải xuất hiện với thân phận tên biến thái cuồng theo dõi?

Diệp Văn Văn càng nghĩ càng sợ, người đàn ông xuống lầu theo mình này quá đáng sợ.

Diệp Văn Văn bước nhanh rời khỏi khách sạn, đang muốn bắt xe tới công ty thì bị Quách Hữu ở phía sau giữ lại.

Hành động mạnh đó làm rách cổ áo của cô, để lộ dấu hôn màu đỏ trên gáy.

“Đồ đề tiện! Không ngờ cô lại vụng trộm với tên đàn ông khác sau lưng tôi!”

Quách Hữu nổi trận lôi đình, cho Diệp Văn Văn một bạt tay mạnh đến mức khiến cô muốn nổ đom đóm mắt.

Người qua đường dừng lại nhìn hai người, lại không ai ra tay giúp đỡ Diệp Văn Văn.

“Cái tên điên này, chúng ta đã chia tay rồi!” Mặt Diệp Văn Văn nóng rát.

“Chỉ cần tôi không đồng ý chia tay thì cô chính là người phụ nữ của tôi, là vợ chưa cưới của tôi!” Quách Hữu giận dữ quát lên, kéo Diệp Văn Văn đi về phía bãi đỗ xe.

“Anh buông tôi ra! Nếu anh còn làm thế tôi sẽ nói hết những chuyện xấu xa anh và em gái anh làm ra ngoài đấy!”

Tay Diệp Văn Văn bị nắm đến đau đớn, đầu óc hỗn loạn.

“Ông đây tìm cô cả đêm mà cô báo đáp tôi như thế ư?” Quách Hữu đẩy mạnh Diệp Văn Văn vào ghế sau xe, nổi trận lôi đình.

Diệp Văn Văn lấy điện thoại ra định cầu cứu, cửa xe một bên khác lại bị kéo mở.

“Trợ lý Diệp trốn việc là để tán tỉnh ve vãn với bạn trai ở đây à?”

Lệ Trùng Khánh lạnh lùng nhìn Diệp Văn Văn, vẻ mặt không chút cảm xúc.

“Tổng Giám đốc Lệ…” Diệp Văn Văn thuận thế bò ra từ trong xe, cúi đầu đứng sau lưng Lệ Trùng Khánh.

“Diệp Văn Văn, hôm nay cô nhất định phải nói rõ cho ông đây, hôm qua rốt cuộc cô lăn lộn với tên đàn ông nào!” Quách Hữu vẫn không chịu bỏ qua.

Lệ Trùng Khánh nhíu mày, hứng thú quay đầu nhìn Diệp Văn Văn.

“Ồ? Trợ lý Diệp là ngoại tình, cắm sừng bạn trai mình à?”

“Tôi với anh ta đã chia tay rồi…” Diệp Văn Văn cũng không hiểu vì sao mình lại phải căng thẳng giải thích.

“Người phụ nữ có đời tư thối nát như vậy không có tư cách làm việc ở tập đoàn Hoành Đạt, cô bị sa thải.”

Lệ Trùng Khánh lạnh lùng nói, sau đó xoay người rời đi.

Lúc này Diệp Văn Văn mới phát hiện xe của anh đỗ bên cạnh xe của Quách Hữu.

Cô không nói lời nào kéo cửa ghế lái phụ của Lệ Trùng Khánh, ngồi vào trong.

“Đưa tôi đi, tôi nói sự thật của chuyện năm năm trước với anh.” Diệp Văn Văn kéo dây an toàn, hoang mang nói.

“Diệp Văn Văn, cô thật sự khiến tôi phải nhìn với cặp mắt khác xưa đấy.” Trong giọng nói của Lệ Trùng Khánh mang theo sự châm chọc và xa cách.

Anh đạp chân ga nghênh ngang rời đi, Quách Hữu ở phía sau vẫn còn đang hùng hổ.

Mãi đến khi chạy qua hai cột đèn giao thông, chắc chắn Quách Hữu không đuổi theo, Diệp Văn Văn mới thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.

“Cảm ơn.” Diệp Văn Văn nhẹ giọng nói.

“Nói đi.” Lệ Trùng Khánh chạy chậm lại.

“Năm đó… ông nội anh đến tìm tôi…” Diệp Văn Văn cắn môi.

Lệ Trùng Khánh phanh xe lại, dừng xe ở ven đường.

“Đây là lý do năm đó cô đào hôn sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK