• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 13: CHẾT RỒI KHÔNG CÓ ĐỐI CHỨNG

Lệ Trùng Khánh, bởi vì anh vẫn thích em nên mới làm những hành động điên cuồng đó, gửi những tin nhắn điên rồ đó?

Diệp Văn Văn nhìn anh, không muốn bỏ lỡ sự thay đổi sắc mặt nào trên mặt anh.

“Hết yêu lâu rồi, chỉ muốn chiếm làm của riêng.”

Lệ Trùng Khánh chỉ tay vào đầu mình, ý chỉ có vài suy nghĩ tay chân anh ta không khống chế được.

Trái tim Diệp Văn Văn “Xoảng” xuống đất một tiếng, không biết là lỏng dây cung hay là rơi xuống đất.

“Đàn ông đối với nhưng thứ đã từng thuộc về mình cũng đều không tự chủ được sinh ra quyền sở hữu riêng và kiểm soát món đồ đó.”

Lệ Trùng Khánh thấy Diệp Văn Văn yên lặng không nói, cau mày tiếp tục phân tích.

“Đủ rồi!” Diệp Văn Văn ngắt lời anh: “Tôi thật hối hận vì đã không giao những tin nhắn quấy rối kia cho cảnh sát!”

Diệp Văn Văn cắn răng nghiến lợi nói xong, xoay người đi ra ngoài, không lưu luyến chút nào.

Lệ Trùng Khánh đưa tay lên, lại vô lực bỏ xuống.

Băng gạc dưới lớp áo bệnh đã tràn ra một lớp máu nhàn nhạt.

Mẹ Lệ đi vào, không hiểu nhìn con mình.

“Tại sao phải thả cô ta?”

“Là con có lỗi với cô ấy.” Lệ Trùng Khánh nhắm mắt lại, nhìn trần nhà trắng như tuyết.

“Con có lỗi với nó? Năm đó thiệp mời cũng gửi ra ngoài, nhưng nó chạy ra nước ngoài làm con không tìm được! Làm hại con…” Mẹ Lệ nhớ tới mọi chuyện, hốc mắt bắt đầu ửng đỏ.

Lệ Trùng Khánh thở dài: “Năm đó là ông nội ép cô ấy rời đi, không trách cô ấy được.”

Mẹ Lệ ngẩn người, tình huống như vậy đúng là không ngờ: “Ông nội con năm đó không phải cũng thích con bé sao? Làm sao lại…”

“Tóm lại, mọi người đừng gây rắc rối cho cô ấy.” Lệ Trùng Khánh thấp giọng nói.

“Dù sao bây giờ ông nội con đã qua đời, mọi chuyện đều không được đối chứng, con bé đó nói gì con cũng tin.” Mẹ Lệ xoa thái dương, mặt đầy vẻ không vui.

Lệ Trùng Khánh không nói thêm gì nữa, anh muốn nghỉ ngơi.

Diệp Văn Văn mua xong vé xe, chuẩn bị trở về nhà trọ đẩy hành lý ra ngoài.

Nhưng mới vừa xuống tầng dưới lại gặp người mà cô không thể ngờ tới.

“Mẹ…” Diệp Văn Văn không ngờ mẹ Diệp sẽ xuất hiện ở Nam Thành, còn biết mình ở đâu.

Mẹ Diệp dập điếu thuốc trên tay, không nói lời nào tát Diệp Văn Văn một cái.

“Bà đây ở dưới lầu đợi con suốt một ngày! Con nhóc chết tiệt đổi số cũng không nói một câu!”

Diệp Văn Văn mấy ngày nay vốn đã yếu ớt, trong lòng còn tâm sự ngổn ngang, cái tát này giáng xuống khiến cô suýt ngã.

“Sao mẹ biết chỗ này?” Diệp Văn Văn giấu vé xe ra sau lưng, cảnh giác nhìn mẹ Diệp.

“Ối —— nghe giọng điệu này là không muốn tao biết chỗ này à?” Mẹ Diệp nâng tay lên, chuẩn bị tát thêm cái nữa.

Diệp Văn Văn cau mày lui về phía sau, cô không muốn mất mặt trước mọi người.

“Có chuyện gì vào nhà nói, bà không biết xấu hổ nhưng tôi thì có.”

Diệp Văn Văn dẫn mẹ Diệp lên lầu, dẫn về phòng trọ ở tạm của cô.

Mẹ Diệp mặt đầy vẻ chê bai nhìn căn phòng nhỏ: “Không phải ở bên tên nào giàu lắm à? Sao vẫn sống tàn thế…”

Diệp Văn Văn ngừng một lát, trong nháy mắt đã đoán được mẹ đã nghe Quách Hữu nói gì, cũng đoán được ý đồ bà đến tìm mình.

“Con không bám ai giàu, cũng không có tiền cho mẹ.” Diệp Văn Văn giấu kỹ vé xe, sau đó rót cho mẹ một ly nước.

Mẹ Diệp cau mày lại, sắc mặt xấu đi: “Tao còn chưa mở miệng đòi tiền mà mày đã thái độ thế? Dù tao có muốn thật thì mày biếu mẹ chút thì làm sao? Nuôi nhầm loại ăn cháo đá bát mà!”

“Còn một tỷ rưỡi trả cho Quách Hữu là con đi vay người ta, giờ cũng là mang nợ thôi.”

Diệp Văn Văn không phải cố ý muốn than nghèo, mà là biết mẹ mình có thể vì tiền điên cuồng đến mức nào.

“Không trả được sao phải chia tay Quách Hữu? Ngày hôm trước thông gia mới cho mẹ trăm năm mươi triệu, ngày hôm qua lại giục mẹ trả!”

Mẹ Diệp ngồi trên ghế sa lon, tức giận chỉ Diệp Văn Văn.

“Mẹ, hôn nhân của mẹ không hạnh phúc, tại sao phải để con cũng có hôn nhân bất hạnh?” Diệp Văn Văn chán những cuộc nói chuyện như vậy rồi.

Mẹ Diệp ngừng một lát, đập ly thủy tinh trong tay xuống đất.

“Mày biết cái gì? Tao cũng là vì lợi ích của mày! Vì lợi ích của hai chúng ta!”

Diệp Văn Văn nhìn mảnh vụn thủy tinh đầy đất, không nhúc nhích chút nào, cảm xúc trong mắt rất kích động.

“Nếu mẹ vì muốn tốt cho con, ban đầu sao lại giấu con đi gặp ông nội Lệ Trùng Khánh đòi ông ấy cho mẹ tiền!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK