CHƯƠNG 68: QUÁCH HỮU XUẤT HIỆN
“Diệp Văn Văn, đây là công sức suốt ba đêm của anh.” Lệ Trùng Khánh đang rất cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.
Nhưng tiếng gọi lạnh tanh đó vẫn khiến đầu óc Diệp Văn Văn ong ong.
Anh giận thật.
“Em hiểu.” Diệp Văn Văn xuống xe: “Anh đi làm việc của anh đi, em đến thay mẹ em rửa sạch nỗi oan.”
“Em đừng có làm bậy, cứ làm với công việc của em đi.” Sắc mặt Lệ Trùng Khánh không vui.
“Em biết mẹ em có sai, nhưng bà ấy nói hàng không phải do bà làm mất, tức là không phải do bà làm. Về việc này em vẫn tin tưởng mẹ em, chẳng phải ngày mai giao hàng sao? Em sẽ tìm ra cái thùng bị mất vào hôm sau trước khi trời sáng.”
Diệp Văn Văn nói xong thì không để ý đến Lệ Trùng Khánh nữa mà đi thẳng vào trong kho hàng.
Cô biết ban nãy giọng điệu nói chuyện của mình hơi kích động, nhưng cô không khống chế được.
Chuyện này dù là ai mang tiếng oan thì cũng khó chịu cả, nhất là mẹ cô nữa.
Nếu đơn đặt hàng này rất quan trọng với Lệ Trùng Khánh, vậy cô sẽ dùng hết khả năng để xử lí.
Cô hy vọng cả hai người bên cạnh mình đều tốt cả.
Diệp Văn Văn trấn an cảm xúc của mẹ xong thì đi vào phòng theo dõi lấy video.
Nhưng độ phân giải của video không cao, không thấy rõ rốt cuộc trên xe chở mấy thùng hàng .
Mà trong kho cũng không có camera, bọn họ chỉ có thể tiếp tục điều tra từ phía xe vận chuyển.
Khiến Diệp Văn Văn hơi bất ngờ là ở bãi đỗ xe, sau khi tất cả nhân viên đưa hàng hóa lên xe đẩy và rời đi thì có một người đàn ông đội mũ lưỡi trai quanh minh chính đại lên xe.
Anh ta nán lại hơn hai mươi giây, khi xuống xe rõ ràng trong tay ôm một đống đồ.
Cẩn thận nhìn kĩ, đồ trong tay anh ta rất giống mấy rương gỗ trong kho hàng.
Diệp Văn Văn lập tức tạo bản sao và chụp ảnh, cẩn thận lưu tất cả vào trong điện thoại.
Cô muốn lập tức nói tin tức này cho Lệ Trùng Khánh, nhưng càng muốn thông qua sự cố gắng của mình, điều tra rõ mọi sự thật và cho anh biết.
Cô muốn chính miệng nói cho Lệ Trùng Khánh, mẹ cô không bảo người ta chuyển hàng trong kho đi.
Diệp Văn Văn nhìn hướng mà người đàn ông rời đi trong video theo dõi, trong đầu nhớ đường đi.
Mẹ Diệp không yên tâm lắm: “Mẹ đi với con nhé?”
“Không cần, mẹ nghĩ cách giữ hai người đàn ông đó lại trước, lát nữa con dẫn Lệ Trùng Khánh đi luôn.” Diệp Văn Văn nói.
Cô nhanh chóng đi đến bãi đỗ xe, phát hiện xe của Lệ Trùng Khánh đã đi rồi.
Xem ra hành động của mình lúc nãy đã khiến anh càng tức giận hơn.
Diệp Văn Văn gửi ảnh chụp màn hình video cho Lệ Trùng Khánh, sau đó đi tới bãi cỏ bên ngoài bãi đỗ xe.
Bên này không có đường rộng cho xe chạy, người đàn ông đó cầm thùng đồ, chỉ có thể đi bộ về phía trước.
Nhưng khi Diệp Văn Văn chậm rãi đi tới trước lại phát hiện một dòng suối sắp cạn, đi tiếp thì không có đường nữa.
Cô nhíu mày, sắc mặt trở nên cẩn thận.
Diệp Văn Văn chậm rãi men theo dòng suối nhỏ, bỗng thấy trong một đống đồ bỏ đi có một cái thùng rất bắt mắt.
Cô vội vàng đi tới, xác nhận cái thùng đó chính là thùng gỗ đựng hàng.
Trong thùng không có gì cả, Diệp Văn Văn vội vàng chụp hình, sau đó gửi tin nhắn cho Lệ Trùng Khánh.
Cô đang định tìm thêm một vài manh mối, nhưng bỗng phát hiện mọi thứ đến đây là hết.
Bỗng nhiên mí mắt cô nháy liên tục.
Cô cảm thấy mọi chuyện quá thuận lợi, dường như rõ ràng có người dẫn cô đến đây.
Hai người đàn ông đó phát hiện thiếu mất một thùng hàng , chẳng lẽ không nhanh chóng đi xem video, chẳng lẽ không phát hiện xe chuyển hàng của mình thiếu đồ sao?
Người đàn ông đội mũ lưỡi trai đó biết rõ trong bãi đỗ xe có máy quay, thế mà còn đường hoàng ôm đồ đi ra.
Chỉ cần đã điều tra video, ai cũng có thể phát hiện người đàn ông đó có vấn đề.
Diệp Văn Văn lờ mờ cảm thấy những chuyện này trở nên không hề đơn giản.
Cô đang sững sờ suy nghĩ, sau lưng bỗng vang lên tiếng bước chân nặng trĩu đạp trên đá vụn.
Diệp Văn Văn hết hồn, cảnh giác quay đầu lại, đúng là thấy được người đàn ông đội mũ lưỡi trai trong video!
“Anh là ai?” Diệp Văn Văn nhanh chóng bật ghi âm trên điện thoại, sau đó đặt vào trong rương gỗ.
Trải qua sóng to gió lớn đã giúp cô có cách đối phó với chuyện xảy ra bất ngờ.
Nhưng khi người đàn ông đó cởi mũ lưỡi trai trên đầu xuống, hai chân Diệp Văn Văn mềm nhũn, suýt ngã ngào xuống đất.
Sao lại là Quách Hữu biến mất đã lâu!!