CHƯƠNG 21: CUỘC TRANH ĐẤU GIỮA CÁC TÌNH ĐỊCH
Diệp Văn Văn nhìn Đỗ Nghiêm Cẩn, không biết bây giờ mình nên tiếp tục đi ra ngoài, giả vờ như không có việc gì hay nên nói gì đó với cô ấy.
“Trước đây cô và anh Trùng Khánh chia tay là vì mẹ cô à?” Đỗ Nghiêm Cẩn đã bắt đầu đề tài.
Mặt Diệp Văn Văn tái nhợt, không biết nên trả lời thế nào.
“Tôi đột nhiên thấy hơi tò mò.” Đỗ Nghiêm Cẩn nhún vai: “Tôi biết năm năm qua Anh Trùng Khánh gặp phải những chuyện gì, còn cô trong năm năm này thì sao?”
Diệp Văn Văn mím môi, vẻ mặt quẫn bách: “Nếu không có chuyện gì khác… Tôi đi trước đây…”
Cô vừa nói dứt lời, không chờ Đỗ Nghiêm Cẩn trả lời đã rời khỏi căn nhà giống như chạy trốn.
Đỗ Nghiêm Cẩn nâng má nhìn theo bóng lưng Diệp Văn Văn rời đi, nghiêm túc suy nghĩ.
Khi mẹ Lệ lắc đầu thở dài, đi từ trên tầng xuống, Đỗ Nghiêm Cẩn đã lặng lẽ chạy lên.
“Anh, xảy ra chuyện lớn rồi!” Đỗ Nghiêm Cẩn lập tức báo cáo tình hình với Lệ Trùng Khánh .
Chắc Lệ Trùng Khánh vừa nói chuyện không vui với mẹ, cả người như bốc khói, còn chẳng thèm để ý tới cô ấy.
“Vừa rồi Diệp Văn Văn nhận được điện thoại từ bạn trai cũ của cô ấy, hình như mẹ cô ấy mượn người ta một trăm năm mươi triệu, bây giờ phải trả bảy trăm năm mươi triệu.” Đỗ Nghiêm Cẩn kể sơ qua tình hình.
Vẻ mặt Lệ Trùng Khánh cuối cùng cũng có chút thay đổi, hai mắt nghiêm túc nhìn về phía Đỗ Nghiêm Cẩn.
“Ôi, em đã biết chỉ có chuyện của cô ấy mới có thể làm anh căng thẳng như vậy mà.” Đỗ Nghiêm Cẩn thở dài.
Lệ Trùng Khánh không nói gì, cúi đầu kéo ngăn kéo ra, tìm một tập tài liệu đưa cho Đỗ Nghiêm Cẩn.
“Có một số việc, xem ra phải thực hiện sớm rồi.” Anh khẽ nói.
Đỗ Nghiêm Cẩn nhìn tập tài liệu trong tay, ánh mắt thoáng kinh ngạc.
“Không tệ đâu anh, anh đã sớm điều tra rõ ràng mười tám đời tổ tông của tình địch rồi!”
“Anh muốn công khai tất cả những vụ bê bối và vi phạm pháp luật của nhà anh ta à?” Đỗ Nghiêm Cẩn nghiêng đầu hỏi.
Lệ Trùng Khánh khẽ gật đầu: “Bây giờ anh chỉ có thể giúp cô ấy bằng cách này thôi.”
Đỗ Nghiêm Cẩn bĩu môi, nhìn anh họ kiêm bệnh nhân của mình lại thấy hơi thương hại.
“Bây giờ anh vẫn còn chấp niệm điên cuồng với cô ấy sao?”
Tình cảm của Lệ Trùng Khánh dành cho Diệp Văn Văn đã biến thành một ham muốn độc chiếm đặc biệt.
Đỗ Nghiêm Cẩn hiểu rõ điểm này lại không biết anh sẽ thực hiện thế nào.
“Sau khi cô ấy đâm anh một dao, thật ra đã khiến anh tỉnh táo lại.” Lệ Trùng Khánh mỉm cười, chỉ là có hơi gượng gạo.
“Vậy… anh còn uống thuốc sao?” Đỗ Nghiêm Cẩn nhìn mấy chai lọ trên bàn, khẽ hỏi.
“Không uống nữa.” Lệ Trùng Khánh lắc đầu.
Đỗ Nghiêm Cẩn nghĩ ngợi một lát, cảm thấy có mấy lời cứ giấu trong lòng sẽ rất khó chịu.
“Anh, em cảm thấy năm đó hai người chia tay hẳn phải có ẩn tình gì khác. Có phải hai người nên cố gắng nói rõ với nhau không?”
Lệ Trùng Khánh đang cầm lọ thuốc chợt dừng lại: “Em bớt quan tâm tới chuyện của anh, vẫn nên yên tâm làm cô dâu tương lai của em đi.”
Đỗ Nghiêm Cẩn thè lưỡi, chỉ có thể ngoan ngoãn im lặng nhưng trong lòng đã có kế hoạch khác.
Đêm khuya, gió thu lạnh lẽo.
Diệp Văn Văn ngồi trên băng đá lạnh lẽo ở trạm chờ xe buýt, nhìn đám người lên xuống xe.
Diệp Văn Văn không nghĩ ra được bước thứ nhất, bước thứ hai nên làm là gì.
“Ôi!” Cô nhìn mười mấy cuộc gọi nhỡ trên điện thoại, nặng nề thở dài.
Tất cả đều là do mẹ Diệp gọi qua. Chắc bà ấy không lấy được tiền nên chuẩn bị chất vấn chửi rủa mình.
Diệp Văn Văn cũng không biết sau này mẹ Diệp có tới nhà họ Lệ tìm Lệ Trùng Khánh hỏi thăm vì sao chi phiếu bị vô hiệu hóa không.
Chỉ cần Lệ Trùng Khánh còn có chút lương tâm sẽ không đưa tiền cho mẹ cô nữa, xem như giữ lại chút tôn nghiêm cho cô.
“Diệp Văn Văn.” Cô còn đang mải suy nghĩ, chợt có một chiếc xe màu đỏ dừng lại ở trước mặt cô.