CHƯƠNG 23: CÁCH ĐƠN GIẢN THÔ BẠO NHẤT
Trong đầu Diệp Văn Văn cứ suy nghĩ về lời Đỗ Nghiêm Cẩn nói, sau đó thỉnh thoảng hiện ra bóng dáng của Lệ Trùng Khánh .
“Cô nói cũng đúng nhưng tôi không muốn.”
Diệp Văn Văn khẽ nói, hai tay đặt ở trên đầu gối xoắn chặt với nhau.
“Vì sao?” Đỗ Nghiêm Cẩn sửng sốt.
“Tôi cảm thấy tổn thương mà anh ấy gây ra cho tôi mấy ngày qua đã đủ bù đắp lại tổn thương mà tôi gây ra cho anh ấy khi rời đi vào năm đó.”
Diệp Văn Văn nói từng từ từng chữ, cảm xúc không có quá nhiều dao động.
“Cô căn bản không thể đánh đồng hai loại tổn thương này được… Cô nghĩ xem, nếu cô không tổn thương anh ấy trước, sao anh ấy có thể tổn thương cô sau đó chứ?”
Đỗ Nghiêm Cẩn tận tình khuyên bảo, làm công tác tư tưởng cho Diệp Văn Văn, định thay đổi suy nghĩ của cô.
“Tôi tin, nếu Lệ Trùng Khánh biết cô tới tìm tôi nói những chuyện này, anh ấy chắc chắn sẽ không đồng ý.” Diệp Văn Văn lại đúng lúc chuyển đề tài: “Cám ơn cô đã giúp đỡ tôi trong chuyện của Quách Hữu , chờ tôi lấy được hành lý sẽ lập tức rời khỏi Nam Thành, đây cũng là điều Lệ Trùng Khánh hy vọng.”
Diệp Văn Văn nói xong lời nói này đã từ trên ghế sô pha đứng dậy, chuẩn bị đi ra ngoài.
Nhưng cô vừa tới cửa lại thấy hơi choáng váng, có cảm giác đầu nặng chân nhẹ.
Diệp Văn Văn giơ tay khẽ day huyệt thái dương, quay đầu nhìn về phía Đỗ Nghiêm Cẩn.
Trước khi mình vào nhà vẫn còn khỏe, sao bây giờ lại đột nhiên có cảm giác này?
“Sao vậy? Cô mệt thì cố gắng nghỉ ngơi đi.”
Đỗ Nghiêm Cẩn nhướng mày nhìn Diệp Văn Văn đang cố gắng tỉnh táo lại, đi tới nắm vai cô.
Diệp Văn Văn vừa định nói gì đó thì hai chân không nghe theo sự sai khiến đã mềm như bún, dựa hẳn vào trên người Đỗ Nghiêm Cẩn…
Đỗ Nghiêm Cẩn nhìn thấy Diệp Văn Văn đã mê man thì chợt nhếch mép cười không dễ nhận ra, sau đó đỡ cô lên giường.
Sau khi bận rôn làm xong tất cả những điều này, Đỗ Nghiêm Cẩn đổ chai nước khoáng trên bàn đã bị Diệp Văn Văn uống qua vào bồn cầu, sau đó ném chai vào trong giỏ đựng rác.
“Anh, em đã đưa người đến căn hộ ở trung tâm thành phố cho anh, anh tới hay không thì tùy, em đi đây.” Đỗ Nghiêm Cẩn gọi điện thoại cho Lệ Trùng Khánh .
“Anh đã cảnh cáo em đừng qua tìm cô ấy rồi mà!” Lệ Trùng Khánh hơi kích động.
“Cô ấy đã lưu lạc ngoài đường, trừ anh ra, còn ai có thể thu nhận và giúp đỡ cô ấy nữa?” Giọng điệu Đỗ Nghiêm Cẩn hoàn toàn không sợ chết.
“Em làm vậy sẽ chỉ khiến chuyện này càng lúc càng tệ hơn thôi!” Lệ Trùng Khánh thật sự muốn đánh vỡ đầu Đỗ Nghiêm Cẩn.
“Em không để ý được nhiều như vậy. Dù sao em cũng thấy đây là cách thô bạo đơn giản nhất!”
Đỗ Nghiêm Cẩn liếc nhìn cái tên thoáng hiện trên màn hình điện thoại với vẻ ghét bỏ, sau đó cúp máy.
Nhìn người phụ nữ đang “ngủ yên” trên giường, Đỗ Nghiêm Cẩn thở dài rồi xoay người rời khỏi căn hộ.
Sau khi Đỗ Nghiêm Cẩn xuống tầng cũng không rời đi ngay.
Dù sao cô ấy cũng không chắc về tính tình của anh trai nhà mình. Nếu anh quyết tâm không qua, Diệp Văn Văn bị khóa trái một mình trên tầng như vậy cũng không ổn lắm. Nhỡ cô lựa chọn báo cảnh sát, vậy sẽ càng khó giải quyết.
Nửa giờ trôi qua, khi Đỗ Nghiêm Cẩn nhìn thấy chiếc xe màu đen của Lệ Trùng Khánh rẽ vào khu chung cư mới hài lòng lái xe rời đi.
Đàn ông nói một đằng nghĩ một nẻo chính là để nói về loại người như anh của cô ấy…
Lệ Trùng Khánh vô cùng lo lắng đỗ xe xong, vội vàng lên tầng mở cửa căn hộ.
Anh rất ít khi ở lại căn hộ ở trung tâm thành phố này, chỉ có Đỗ Nghiêm Cẩn có chìa khóa dự phòng duy nhất ở đây.
Không ngờ chìa khóa này ở trong tay Đỗ Nghiêm Cẩn lại có công dụng như vậy!
Lệ Trùng Khánh nhìn đèn phòng khách vẫn bật sáng nhưng không thấy bóng dáng Diệp Văn Văn đâu, lại rón rén bước tới.
Anh đi tới cửa phòng ngủ, lúc này mới nhìn thấy Diệp Văn Văn đang nằm im ở trên giường như đang ngủ.
Lệ Trùng Khánh khẽ nhíu mày. Căn cứ theo những lời của Đỗ Nghiêm Cẩn vừa nói và thủ đoạn ám chiêu mà cô ấy thường dùng, Diệp Văn Văn thật sự ngủ trên giường hay hôn mê nằm trên giường?
Lệ Trùng Khánh đi tới bên giường, khẽ gọi vài tiếng: “Văn Văn, Văn Văn…”