CHƯƠNG 20: ĐỪNG TỚI GẦN CON TRAI TÔI
“Cảm ơn.” Sau khi chính tai nghe được Lệ Trùng Khánh gọi điện thoại báo hủy, Diệp Văn Văn mới thành khẩn cảm ơn.
Lệ Trùng Khánh im lặng nhìn Diệp Văn Văn, không biết nên nói chuyện tiếp thế nào.
“Em…” Anh vừa mở miệng, lời Diệp Văn Văn buột miệng nói ra lại làm anh chợt dừng lại.
“Tôi sẽ nghĩ cách trả lại cho anh một tỷ rưỡi này, đây là giấy nợ.”
Diệp Văn Văn cầm lấy giấy bút trên bàn, mỗi hàng chữ viết ngoáy đều lộ ra sự quật cường.
Sắc mặt Lệ Trùng Khánh biến đổi: “Giữa chúng ta có nhất thiết phải làm vậy không?”
“Việc nào ra việc ấy.” Diệp Văn Văn nhớ tới những lời Đỗ Nghiêm Cẩn nói với mình, trong lòng buồn bực tới phát hoảng.
Lệ Trùng Khánh nắm chặt nắm đấm: “Em cứ xem như anh đưa một tỷ rưỡi này làm phí tổn thất tinh thần cho em.”
“Không cần.” Diệp Văn Văn không nghĩ đã buột miệng nói ra.
“Anh biết một tỷ rưỡi này còn xa mới bù đắp được tổn thương mà anh đã gây ra cho em lần này. Như vậy đi, em muốn bao nhiêu cứ việc nói… Chỉ cần anh có khả năng cho được.”
Lệ Trùng Khánh lấy từ trong ngăn kéo ra một tờ séc trắng, đưa tới trước mặt Diệp Văn Văn.
Tim Diệp Văn Văn thắt lại, đau đớn. Anh xem mình là kẻ trong mắt chỉ có tiền giống mẹ mình sao?
Cô còn chưa nói gì, cửa phòng làm việc chợt bị đẩy ra.
“Con trai, nếu con cho cô gái này một đồng nào thì đừng nhận mẹ là mẹ nữa!”
Mẹ Lệ nổi giận đùng đùng đi tới, chỉ thẳng tay về phía Diệp Văn Văn.
“Cho dù nhà chúng ta có núi vàng núi bạc cũng sẽ bị mẹ của cô gái này đào sạch! Người phụ nữ như vậy quá đáng sợ rồi!”
Mặt Diệp Văn Văn lúc trắng lúc đỏ. Cô biết mình không có cách nào phản bác nhưng trong lòng cô vẫn thấy rất khó chịu khi bị người ta chỉ trích như vậy.
“Xin lỗi.” Vào giờ phút này, cô chỉ có thể nói vậy.
Sau khi Diệp Văn Văn nói xong lại tính rời khỏi phòng làm việc nhưng có người không muốn để cô được như ý.
“Cô đứng lại!” Mẹ Lệ gọi cô lại: “Tôi cảnh cáo cô sau này đừng tới gần con trai tôi nữa, vĩnh viễn!”
Diệp Văn Văn không quay đầu nhìn sắc mặt của Lệ Trùng Khánh, thậm chí cũng không lên tiếng trả lời mẹ Lệ, chỉ nặng nề gật đầu, sau đó rời đi.
Cô cảm giác mỗi bước đi đều nặng tựa nghìn cân.
Khi cô sắp đi đến phòng khách, điện thoại trong túi lại bắt đầu đổ chuông, là Quách Hữu gọi qua.
Diệp Văn Văn nhớ tối hôm qua anh ta kêu gào đòi mình trả sáu trăm triệu, lúc này trong lòng suy sụp đến mức tuyệt vọng rồi.
“Ngày mai cô còn không trả tiền thì sẽ tăng lên bảy trăm năm mươi triệu.” Trong điện thoại, giọng điệu của Quách Hữu cũng không tốt.
“Bảy trăm năm mươi triệu? Hai ngày mà tăng những một trăm năm mươi triệu, lợi tức của anh còn cao hơn cho vay nặng lãi đấy!” Diệp Văn Văn sốt ruột.
“Cô không trả nổi thì tôi cho cô con đường thứ hai, tiếp tục thành thật làm bạn gái tôi đi.” Trong giọng nói của Quách Hữu lộ vẻ chắc chắn.
“Anh bỏ suy nghĩ này đi!” Diệp Văn Văn thật sự muốn chửi ầm vào điện thoại.
“Diệp Văn Văn, cô đừng thấy được cho mặt mũi lại không biết xấu hổ! Đúng rồi, cô còn có lão già có thể lập tức cho cô tờ chi phiếu một tỷ rưỡi, chẳng trách có chết cũng không muốn làm hòa với tôi…” Quách Hữu trầm giọng xuống.
“Quách Hữu, anh hãy nghe cho kỹ đây, tôi sẽ chỉ trả một trăm năm mươi triệu mà mẹ tôi đã lấy thôi, không thêm một đồng nào nữa đâu. Tôi chỉ có một cái mạng này, cùng lắm thì cùng chết.”
Diệp Văn Văn nói một tràng vào điện thoại xong thì nhanh chóng cúp máy, cảm giác như hoàn toàn kiệt sức.
Mẹ, rốt cuộc tới bao giờ mẹ mới chịu tỉnh táo lại chứ?
Nếu con không còn sống, ai sẽ tới thu dọn những cục diện rối rắm này cho mẹ đây…
Diệp Văn Văn thở dài, chuẩn bị tiếp tục đi ra khỏi phòng khách, lúc này mới nhìn thấy Đỗ Nghiêm Cẩn vẫn đang ở trong phòng khách nhìn mình.
Cô thầm giật mình. Đỗ Nghiêm Cẩn đã nghe được nội dung cuộc nói chuyện điện thoại vừa rồi của mình à?