CHƯƠNG 63: BA RUỘT GIẢI THÍCH CHUYỆN NĂM ĐÓ
“Ba cho mẹ con một số tiền, muốn sa thải cô ấy, nhưng cô ấy nói đã mang thai con, sau đó còn nói cam tâm tình nguyện ở bên ba, không quấy rầy cuộc sống hôn nhân của ba… Ba đương nhiên không đồng ý, nói cô ấy phá thai đi… Kết quả cô ấy cầm tiền chạy mất, còn nói việc này cho vợ ba…”
“Lấy ấy nhà ba cãi nhau rất lớn, suýt chút nữa là ly hôn, nhưng cũng may mọi chuyện cũng qua đi, bây giờ tình cảm của ba và vợ rất ổn định… Bây giờ nhắc lại với con là vì con đã lớn, có quyền biết mọi chuyện… Tuy rằng ba không biết mẹ con nói với con về ba thế nào, nhưng ba quả thật hổ thẹn với hai mẹ con… Dù sao là năm đó ba uống nhiều rượu, nếu không một cây làm chẳng nên non…”
Nghe đến đó, Diệp Văn Văn rốt cuộc không ngồi yên.
Cô nâng tay vỗ bàn, giọng nói lộ vẻ châm chọc: “Không ngờ như thế… Ý của ông là… Mẹ tôi thừa dịp ông uống nhiều, dụ dỗ ông? Sao ông không nói là ông uống nhiều rồi cưỡng ép mẹ?”
Quách Giang Sơ hơi nghẹn lại, thấp giọng nói: “Bình thường ba phải xã giao nhiều, chưa bao giờ làm chuyện có lỗi với gia đình… Ba biết rõ sau khi uống rượu, ba rất có chừng mực…”
Giọng nói của Diệp Văn Văn rét run: “Tôi cũng hiểu rõ nhân cách của mẹ tôi.”
Nói đến đây, trong lòng Diệp Văn Văn vẫn cảm thấy thiếu tự tin.
Cô biết rõ thái độ làm người của mẹ mình, biết bà có thể làm bất cứ chuyện gì miễn là mục đích được thực hiện.
Chẳng qua ở trước mặt người khác, cô tuyệt đối phải bao che khuyết điểm.
Quách Giang Sơ tháo kính mắt xuống, day day sống mũi, sau đó lấy một tập tài liệu trong túi công văn ra.
“Không nói chuyện không vui nữa… Ba và mẹ con chưa từng có quá khứ, nhưng con không như vậy, trong người con chảy dòng máu của ba, ba đã bước nửa người vào đất vàng rồi, không thể để mặc con không quan tâm được.”
“Đây là lễ gặp mặt ba cho con, môt căn biệt thự ở sơn trang nghỉ dưỡng tại Nam Thành. Ba đã làm xong thủ tục sang tên biệt thự, khóa cửa là khóa điện tử, mật mã là sinh nhật con, con có thể vào ở bất cứ lúc nào…”
Diệp Văn Văn nhìn tập tài liệu trong tay ông ta, cô nhếch khóe miệng, không cho là đúng.
“Ông cảm thấy tôi sẽ muốn à?” Cô cười hỏi.
Trên mặt Quách Giang Sơ để lộ vẻ xấu hổ: “Không cần biết con có nhận ba là ba hay không, con cũng nên nhận biệt thự đi, đây là con nên có được.”
Diệp Văn Văn lấy điện thoại ra, mở máy bấm nhanh vài cái rồi đưa ra trước mặt ông ta: “Dựa theo giá phòng Nam Thành, căn biệt thị này của ông có giá khoảng 12 tỷ đến 16 tỷ. Tôi tặng ông một căn nhà, hoặc là cho ông 15 tỷ, mua ba mươi năm của ông, được không?”
Sắc mặt Quách Giang Sơ cứng đờ, vẻ mặt nhìn về phía Diệp Văn Văn trở nên khó đoán.
“Diệp Văn Văn, con có biết… Tình huống giữa ba và mẹ con rất phức tạp…”
“Mặc kệ phức tạp nhiều hay ít, đều không thay đổi được sự thật ông bỏ mặc không quan tâm chúng tôi, cũng không thay đổi được sự thật ông từng không cần tôi.”
Diệp Văn Văn nói xong, cô thong dong cầm túi đứng lên khỏi ghế.
“Ba mươi năm trước, tôi và mẹ chưa từng quấy rầy cuộc sống của ông, ba mươi năm sau, mong ông không cần quấy rầy cuộc sống của chúng tôi, cảm ơn.”
Cô không xem sắc mặt của Quách Giang Sơ nữa mà nhanh chóng đi ra ngoài.
Ánh mặt trời thật chói mắt, làm cho cô hơi choáng váng.
Nhưng Diệp Văn Văn vẫn điềm tĩnh đi đến lề đường, vẫy tay gọi một chiếc xe taxi.
Trở lại dưới tiểu khu, Diệp Văn Văn không về nhà ngay.
Cô ngồi trong chòi nghỉ mát ở vườn hoa, suy nghĩ loạn như tơ vò.
Diệp Văn Văn nhớ lại từng lời Quách Giang Sơ nói.
Ba của cô có một gia đình rất hòa thuận hạnh phúc, nhưng bị mẹ Diệp thân là bảo mẫu chặn ngang một chân, mang thai chính mình.
Mẹ Diệp muốn làm tình nhân của Quách Giang Sơ nhưng bị vô tình từ chối.
Diệp Văn Văn nghĩ không ra, năm đó rốt cuộc mẹ yêu người đàn ông kia, hay là yêu tiền của ông ta?
Nếu là tiền, vậy sau khi sinh mình, nên không chịu buông tay rồi tiếp tục tìm ông ta đòi tiền mới đúng, vì sao lại mang theo mình bỏ đi nơi khác?
Nhớ tới chấp niệm của mẹ đối với Nam Thành, trong lòng Diệp Văn Văn hiểu rõ.
Cho dù những năm này mẹ tham tiền như mạng, đánh bài thành tánh, nhưng bà vẫn ngậm đắng nuốt cay gian khổ nuôi mình, còn giấu diếm mình tình cảm sâu đậm với người đàn ông đó.
Tất cả những chuyện này đan vào nhau, làm cho Diệp Văn Văn càng xót xa cho mẹ mình hơn.
Mẹ chính là người thân duy nhất của mình, nửa đời trước bà không được hạnh phúc, mình có nghĩa vụ để bà có thể hưởng phúc ở tuổi già.
Dù bà từng không tốt bao nhiêu thì đó cũng là mẹ của mình.
Diệp Văn Văn nghĩ thông suốt xong, cô thở dài nặng nề.
Thừa dịp buổi chiều còn nhiều thời gian, cô muốn đi thăm mẹ Diệp, thuận tiện mang tiền, thứ bà thích nhất đến cho bà.
Diệp Văn Văn nghĩ vậy, khuôn mặt lại nở nụ cười, cô rảo bước nhanh hơn đi vào chung cư.
Cô chăm chú suy nghĩ về mẹ, hồn nhiên không biết có một người đàn ông đeo mũ lưỡi trai đi theo sau mình.
Người kia nhìn thấy Diệp Văn Văn lên lầu, thì đứng ngoài cửa hút xong điếu thuốc rồi mới cúi đầu rời đi…