CHƯƠNG 82: CHÚNG TA CẦN MỘT ĐỨA CON
“Cách gì?” Mắt Diệp Văn Văn lập tức sáng lên, trong con ngươi trong suốt in bóng ngược của những đường nét trên gương mặt anh.
Đây là gương mặt được ông trời cẩn thận khắc ra, cũng chỉ dành riêng cho cô.
“Chúng ta cần một đứa con.” Lệ Trùng Khánh khẽ nói.
Diệp Văn Văn ngẩn người, sau đó cười ra tiếng, cơ thể mềm mại khẽ run rẩy.
Lệ Trùng Khánh ngửi mùi của cô, lại cảm thấy nóng nảy khó có thể kiểm soát được.
“Anh nghiêm túc đấy.” Anh nói xong lại nâng cằm cô lên hôn.
Triền miên nóng ướt làm Diệp Văn Văn ưỡn thẳng lưng, giơ tay ôm lấy cổ anh đón ý nói hùa.
Anh là thuốc độc, cô là thuốc giải, hai bên được ông trời tác hợp, lẽ ra đến chết cũng không ngừng.
Về phần đứa con, cô chưa bao giờ phản đối một sinh mạng mới ra đời.
Vành tai và mái tóc của hai người quấn quýt lấy nhau, vô thức lại chuyển trận địa tới trên giường.
Diệp Văn Văn đã mềm thành một hồ nước xuân, Lệ Trùng Khánh cũng đã nhẫn nhịn đến cực hạn rồi.
Cô cong lưng, ánh mắt mơ màng kèm theo sự khao khát.
Lệ Trùng Khánh vừa điều chỉnh tư thế lại chợt dừng động tác.
“Hình như chúng ta quên mất một chuyện.” Anh khẽ nói.
Diệp Văn Văn bất mãn. Tới lúc này mà anh còn có thể phân tâm nói tới chuyện khác à? Nắm ngón tay cô nắm lấy vai anh chợt dùng sức.
“Làm trước đã.” Cô muốn anh giúp cô thoát khỏi sự bất an.
“Làm gì?” Lệ Trùng Khánh nhướng mày, vẫn duy trì tư thế không hề nhúc nhích.
Diệp Văn Văn vừa thẹn vừa giận, căm giận trừng mắt nhìn anh: “Tình.”
“Là em chủ động muốn anh làm đấy nhé.” Lệ Trùng Khánh nói với giọng khàn khàn, thắt lưng gầy lại mãnh mẽ lập tức hưởng thụ sự sung sướng.
Lúc này Diệp Văn Văn mới chợt nhận ra, anh nhớ tới chuyện lúc trước đã nói phải kiêng sắc kiêng dục, nhưng hôm nay trước lần này, hai người đã từng làm chuyện không thể nói ở trong văn phòng của anh.
Nhưng lần đó cũng là Diệp Văn Văn nói trước.
Rốt cuộc vẫn là bản thân cô quá ham muốn, si mê quấn quýt cơ thể khiến cô có cảm giác an toàn hơn.
Tiếng chuông vang lên cắt ngang niềm vui tràn trề của hai người.
Điện thoại đặt ở trên tủ đầu giường, còn Diệp Văn Văn đã bị Lệ Trùng Khánh chuyển tới bàn trang điểm.
Hai người vốn không muốn để ý tới nhưng tiếng chuông này thật siêng năng, cứ kêu mãi không ngừng.
Lệ Trùng Khánh đành phải ôm lấy Diệp Văn Văn, để hai chân cô kẹp lấy lưng mình, chậm rãi đi tới.
Dư Tinh gọi tới nhưng chiếc điện thoại đổ chuông lại là của Diệp Văn Văn.
Diệp Văn Văn cầm điện thoại di động lên, mở loa ngoài.
Cô cố gắng ép xuống tiếng thở dốc và ngâm nga trong giọng nói, bình tĩnh nói: “Alo…”
“Nói điều kiện đi, phải thế nào thì cô mới chịu rời khỏi Tổng Giám đốc Lệ?” Có lẽ cô cả đã đi tìm Diệp Văn Văn, bây giờ Dư Tinh không giả vỡ nữa.
Diệp Văn Văn khẽ cười: “Tôi không hiểu… cô đang nói gì.”
“Giáo sư Lệ đã tìm cô nói chuyện, chắc hẳn cô cũng hiểu rõ người nhà họ Lệ muốn tôi làm vợ của anh ấy, làm trợ lý chỉ là để bồi dưỡng tình cảm thôi. Bây giờ mọi sự đã sẵn sàng, chỉ cần cô rời đi, tôi và anh ấy có thể hẹn hò với nhau.” Dư Tinh nói rất tự tin.
Điện thoại vẫn đang mở loa ngoài nên Lệ Trùng Khánh cũng nghe được lời Dư Tinh nói.
Điều đó làm anh thấy buồn nôn.
Anh chợt ưỡn lưng, làm Diệp Văn Văn không đề phòng đã phải kêu ra thành tiếng.
“Anh… a… Không…” Cô đã nói một câu không rõ ràng.
Dư Tinh cũng hít sâu một hơi. Cô ta đã từng nghe trộm được âm thanh này ở bên ngoài cửa phòng làm việc.
Cô ta từng ảo tưởng sự mạnh mẽ của Lệ Trùng Khánh là dành cho mình, nhưng đó chỉ là ảo tưởng thôi.
“Hai người…” Dư Tinh muốn chất vấn, muốn lấy thân phận mợ chủ tương lai của nhà họ Lệ ra chất vấn.
Nhưng lời đến khóe miệng, cô ta lại không có can đảm nói tiếp nữa.
Bởi vì cô ta nghe được tiếng hít thở nặng nề của Lệ Trùng Khánh ở đầu bên kia điện thoại.
“Cúp máy đi.” Cuối cùng cô ta nghe được giọng nói của người đàn ông kia.
Nhưng sau ba tiếng đó là những tiếng tút tút máy móc lạnh lẽo.
Anh biết mình uy hiếp người phụ nữ của anh lại không mắng mình.
Lãnh đạm phớt lờ càng tàn nhẫn hơn cả sự phẫn nộ chỉ trích.
Dư Tinh nhìn ảnh của Lệ Trùng Khánh trên điện thoại với vẻ mặt phức tạp.
Cô ta không thể có được thể xác và tinh thần của người đàn ông này, chỉ có thể nhận được một danh phận hão huyền, cô ta thật sự nên tiếp tục sao?
Có đáng giá không?