• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 86: TÌNH CẢM VÀ CÔNG VIỆC ĐỀU KHÔNG THỂ SAI LẦM

“Những tấm ảnh này được đăng khoảng năm giờ sáng. Chín giờ, bộ phận tin tức và bộ phận Pr của công ty mới làm việc, bây giờ còn chưa có ai xóa đi.” Tạ Nhược có lòng tốt, nói nhỏ với Diệp Văn Văn.

Cô ta thấy Diệp Văn Văn không nói tiếng nào, ánh mắt thông cảm biến thành thương hại.

“Cô đừng quá đau lòng, dù sao đám đàn ông ngồi ở vị trí đó đều thích tìm kiếm kích thích…”

Diệp Văn Văn phì cười. Bây giờ cô đột nhiên không phân biệt được người đồng nghiệp nhiệt tình này thật sự quan tâm mình hay đang hả hê, vui sướng nữa.

“Thế mà cô còn cười được à?” Tạ Nhược trợn tròn mắt nhìn cô.

Diệp Văn Văn vẫn cười: “Nếu không thì sao? Tôi phải khóc lóc đi chất vấn Tổng giám đốc Lệ à?”

“Đương nhiên rồi. Hai người vừa công khai yêu nhau, anh ta đã chơi văn phòng play với người phụ nữ khác, cô không giận à?” Tạ Nhược cảm thấy cô giận mới là phản ứng bình thường.

“Vừa nhìn là biết ảnh này không phải chụp lén, sắc nét còn được chỉnh sửa PS, động tác rất giống mấy phim sex của Nhật, chụp không tệ.” Diệp Văn Văn nghiêm túc nhìn, còn lưu ảnh trong điện thoại.

Tạ Nhược trợn mắt há hốc mồm: “Cô và Tổng giám đốc Lệ đang hẹn hò thật sao?”

“Chẳng lẽ các cô cảm thấy tôi chỉ được anh ấy bao nuôi?” Diệp Văn Văn khẽ cong môi, nhìn thẳng vào Tạ Nhược trước mặt.

Sắc mặt Tạ Nhược thoáng thay đổi, lập tức nghẹn lời khi bị Diệp Văn Văn nói trắng ra như vậy.

Nhưng Lệ Trùng Khánh đã từng nói với mọi người, hai người hẹn hò với nhau được tám năm, mọi người đều không suy đoán về phương diện bao nuôi.

Bọn họ chỉ cảm thấy, mốc bảy năm đã qua, anh hẳn đã chơi chán nên mới tìm cô gái trẻ tuổi tìm kiếm kích thích.

Diệp Văn Văn làm mới lại điện thoại, phát hiện ảnh vừa rồi đã biến mất.

Xem ra người ở các phòng ban trong công ty đều đã đi làm, sau đó lập tức áp dụng các biện pháp xử lý.

Diệp Văn Văn vừa ngồi xuống chỗ làm việc thì điện thoại nội bộ đã đổ chuông, là Lệ Trùng Khánh gọi tới.

“Em đã nghe nói gì chưa?” Giọng điệu Lệ Trùng Khánh nghiêm túc.

“Em không chỉ nghe nói còn tận mắt nhìn thấy.” Diệp Văn Văn khẽ trả lời.

“Anh đã sai người đi kiểm tra vị trí và thông tin của người đăng tin tức đó, trước buổi trưa sẽ cho em một lời giải thích rõ ràng.” Lệ Trùng Khánh quả thật vẫn lo lắng Diệp Văn Văn mất hứng.

“Được rồi, công việc quan trọng hơn, em sẽ không quan tâm tới mấy trò trẻ con đó.”

Nói thật, khi Diệp Văn Văn vừa nhìn thấy, tâm trạng vẫn không tốt lắm.

Nhưng cô nghĩ Lệ Trùng Khánh bị bỏ thuốc, ít nhiều cũng tự an ủi mình.

Bất kể người phụ nữ khác ra sức lả lơi cảm dỗ thế nào vẫn phải nắm chặt lấy người đàn ông của mình, đây chính là kết cục tốt nhất.

Cô không cần để ý tới quá trình.

“Tình cảm và công việc đều không bỏ lỡ, em phải tin tưởng anh.” Trong giọng nói của Lệ Trùng Khánh lộ vẻ tự tin.

“Tin tưởng, tin tưởng chứ! Em giơ hai tay hai chân lên tin tưởng đấy.” Diệp Văn Văn vừa cười vừa nói, trong giọng nói còn có ý lấy lòng.

Cô cúp máy không được một giờ, bên phía Lệ Trùng Khánh đã gửi tin tức đến.

ID đăng tin có vẻ như ở nước ngoài, vừa nhìn là biết người ta cố ý thay đổi, anh có sai người điều tra cũng không tìm ra được thông tin chính xác.

Mặc dù thế, Dư Tinh vẫn bị tình nghi nhiều nhất.

Bởi vì cô ta có đầy đủ mục đích và động cơ, cũng không khó tưởng tượng được tất cả cử chỉ của cô ta đều là để tạo dáng chụp ảnh.

Ngày hôm đó cô ta vào văn phòng đã bố trí sẵn cameras.

Diệp Văn Văn thật sự muốn gửi tin nhắn trong điện thoại di động cho Dư Tinh.

Cô thật sự nói làm là làm luôn.

“Giám đốc Diệp, ảnh không phải do tôi đăng lên.” Dư Tinh vừa mở miệng đã nói thẳng vào vấn đề.

Diệp Văn Văn bình thản nói: “Ồ? Đâu ai nói là cô đăng lên đâu.”

“Tôi biết cô và Tổng giám đốc Lệ đều không tin, nhưng tôi đăng những tấm ảnh kia lên chẳng phải là tự hại mình sao?” Giọng nói của Dư Tinh kèm theo tiếng nức nở, có vẻ như thật sự tuyệt vọng không biết phải làm sao.

“Cô nói với tôi những chuyện này làm gì?” Diệp Văn Văn không muốn nghe giọng nói nũng nịu của cô ta.

Giọng nói này không phù hợp với kẻ ngồi trên người Lệ Trùng Khánh ra sức cám dỗ.

“Nếu ngay cả cô cũng không tin tôi… Tôi sẽ thật sự xong rồi…” Giọng nói Dư Tinh run lên.

Diệp Văn Văn khẽ nhíu mày. Cô không hiểu Dư Tinh nói xong rồi là có chuyện gì.

“Công ty đang đang sử dụng kỹ thuật cao cấp ra sức kiểm tra, cô chắc hẳn nên kiên trì chờ đợi sự thật giống như tôi.”

Cô cúp máy, dùng máy bàn gọi vào điện thoại trong văn phòng của Lệ Trùng Khánh.

Điện thoại đổ chuông mấy tiếng mới có người nhấc máy.

Nhưng giọng nói từ bên kia truyền đến không phải là Lệ Trùng Khánh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK