CHƯƠNG 79: CÔ CŨNG KHÔNG CÒN NHỎ TUỔI
“Vốn muốn nói chuyện này với anh từ rất sớm rồi, nhưng gần đây nhiều việc quá, bỗng chốc từ trì hoãn sang quên mất.” Diệp Văn Văn nhỏ tiếng, nói.
“Lúc trước, em vừa biết được chuyện ba ruột mình vẫn còn sống thì cảnh sát thông báo cho em việc Quách Hữu đã chạy trốn, em luống cuống gọi điện thoại cho anh, kết quả lại là Dư Tinh nghe máy, đúng là quá bực mình mà!”
Nghĩ lại những chuyện đã qua, tâm trạng lúc này của cô hồi lâu vẫn chưa thể bình tĩnh trở lại.
Lệ Trùng Khánh xoa nhẹ mái tóc đen nhánh của cô, đáy mắt tràn ra vẻ đau lòng.
“Là anh không đúng.” Anh vẫn luôn không biết Diệp Văn Văn lại cất giấu một chuyện lớn như vậy trong lòng.
“Tối qua ông ấy gửi tin nhắn cho em, nói là vẫn muốn gặp mặt em một lần nữa, trong lúc tức giận, anh đã xóa bỏ tin nhắn rồi.”
Anh thành thật nói rõ.
Diệp Văn Văn nhíu mày, lập tức lắc đầu: “Không đâu, em đã nói rằng mọi người từ nay nước sông không phạm nước giếng là tốt nhất.”
Cô xếp gọn gàng lại bàn phím và ống đựng bút trên bàn làm việc. Tầm mắt của Lệ Trùng Khánh vẫn luôn rơi trên người cô, không biết đang suy nghĩ những gì… Đúng lúc này, điện thoại trên bàn đổ chuông.
Diệp Văn Văn phản xạ có điều kiện, muốn cầm lên nghe, nhưng chợt nhớ ra mình từ lâu đã không còn là trợ lý đặc biệt của Lệ Trùng Khánh, vội vàng chuyển ống nghe cho anh.
“Đến phòng làm việc của bác một chuyến.” Điện thoại gọi đến là của Chủ tịch Lệ Chí Thâm.
“Nếu là chuyện của Dư Tinh, cháu nghĩ thái độ của cháu đã rất rõ ràng.” Lệ Trùng Khánh không muốn đi qua đó.
“Mười lăm phút nữa cô cả của cháu sẽ đến công ty, cháu chuẩn bị tâm lý thật tốt đi.” Lệ Chí Thâm thở dài.
Lúc ban đầu, ông ta không đồng ý chuyện cá nhân và công việc dây dưa cùng nhau, nhưng hết lần này đến lần khác cô cả Lệ là người ai cũng không thể đắc tội trong nhà, còn Lệ Trùng Khánh lại là tên nhóc có triển vọng nhất nhà họ Lệ.
Doanh nghiệp Hoành Đạt bị kẹp ở giữa, tiến không được mà lùi cũng chẳng xong.
“Cảm ơn bác.” Lệ Trùng Khánh cúp điện thoại, giơ tay lên tháo cà vạt.
Diệp Văn Văn nhìn ra sự bực bội của anh, nhưng cũng không biết nên mở miệng nói những gì.
Dù sao cũng vì sự tồn tại của cô khiến anh khó xử ở cả hai phía.
“Em trở về làm việc trước.” Diệp Văn Văn liếc nhìn thời gian, đã qua giờ đi làm.
Lệ Trùng Khánh khẽ gật đầu: “Buổi trưa lại cùng nhau đi ăn cơm.”
Diệp Văn Văn đáp lại một tiếng :“Được”, sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Trái tim cô hơi hỗn loạn, bởi vì cô biết rõ kế tiếp sẽ có một đợt sóng to gió lớn.
Vừa đến vị trí bàn làm việc của mình ngồi xuống thì điện thoại lập tức vang lên tiếng “ting, ting”.
Cô cầm điện thoại lên xem thử, là một số lạ.
“Có chuyện gì sao?” Cô cho rằng là Quách Giang Sơ gọi điện đến nên giọng nói cũng không thân thiện lắm.
Nhưng tiếng của người ở đầu dây bên kia điện thoại truyền đến lại khiến cô vô cùng kinh hãi.
“Đến quán cà phê đối diện đường.” Đối phương không giới thiệu bản thân, nhưng giọng nói riêng biệt, lạnh lùng, cao ngạo đó khiến Diệp Văn Văn lập tức nghe ngay ra là ai.
Là cô cả của Lệ Trùng Khánh.
Tại sao bà ta lại gọi điện thoại cho mình?
“Cháu… cháu đang đi làm.” Diệp Văn Văn do dự không biết có nên nói cho Lệ Trùng Khánh nghe trước hay không, nhưng người bên đó đã đoán ra suy nghĩ của cô.
“Chủ tịch của các người biết tôi tìm cô, nhưng Lệ Trùng Khánh không biết.” Cô cả lời ít mà ý nhiều.
Nói đến mức này rồi, cô đã không tìm được cớ, cũng không nói tiếp được nữa.
Suy cho cùng thì tình cảm này vẫn phải tiếp tục.
Quán cà phê.
Diệp Văn Văn bứt rứt, lo lắng ngồi đối diện cô cả. Người phụ nữ tinh tế, dày dặn kinh nghiệm đó đang thản nhiên thưởng thức cà phê đen trong cốc.
Màu sắc đó có vẻ vô cùng đắng.
Là kiểu đắng chát mà Diệp Văn Văn không thể nào nuốt xuống được.
“Tôi chỉ tìm cô nói chuyện mười phút.” Cô cả đặt cốc xuống, nhìn Diệp Văn Văn.
Đây là lần thứ hai Diệp Văn Văn và cô cả chính thức gặp nhau, nhưng trong ấn tượng của Diệp Văn Văn, đây là lần đầu tiên bà ta nghiêm túc nhìn thẳng mình.
“Cô đừng căng thẳng, mặc dù tôi không thích cô, nhưng cũng không có ác ý gì cả.” Cô cả nói lời thật lòng.
Diệp Văn Văn vẫn luôn biết rõ suy nghĩ của bà ta về mình, nhưng tận tai nghe thấy bà ta nói ra những lời đó, ít nhiều vẫn hơi áp lực.
Cô cả thu lại tầm mắt, hơi cân nhắc, sau đó tiếp tục lên tiếng.
“Những lời tôi sắp nói tiếp sau đây có lẽ cô nghe sẽ cảm thấy không công bằng, nhưng cô cũng không còn nhỏ tuổi, tôi tin năng lực chịu đựng của cô sẽ không quá kém.”