CHƯƠNG 4: BẠN TRAI CHIA TAY NĂM NĂM TRƯỚC
Trong căn phòng sáng trưng không một bóng người, chỉ có tiếng nước ào ào vang lên từ trong phòng tắm.
Qua kính mờ, còn có thể nhìn thấy cơ thể cao lớn của người đàn ông.
Diệp Văn Văn tiện tay cầm lấy một bình rượu trong tủ rượu, lấy dũng khí mở cửa phòng tắm ra.
Hơi nước dày đặc khiến Diệp Văn Văn không nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông bên trong, cứ cảm thấy anh có hơi quen mắt.
Đợi Diệp Văn Văn kề sát vào xem, cô giật mình đến mức ba hồn bảy vía suýt bay ra ngoài!
Người đàn ông cơ thể trần truồng đang tắm này sao lại là Lệ Trùng Khánh?
“Tại sao lại là anh?” Diệp Văn Văn lắp bắp hỏi.
Lệ Trùng Khánh im lặng, không nói tiếng nào cầm lấy khăn tắm quấn bên hông.
Diệp Văn Văn cau mày suy nghĩ, vẻ mặt hoảng hốt đổi thành sự khiếp sợ.
“Anh anh anh… anh chính là tên biến thái chết tiệt kia?” Diệp Văn Văn chỉ vào Lệ Trùng Khánh, tỏ vẻ khó tin.
Bạn trai cũ trở thành tên biến thái quầy rầy mình, cảm giác này còn khó diễn hơn vò dưa chua cũ nữa!
“Đi ra ngoài.” Lệ Trùng Khánh rời khỏi phòng tắm, kéo tay Diệp Văn Văn đi tới cạnh cửa.
“Tại sao phải gửi những tin nhắn kia cho tôi?” Diệp Văn Văn đang rất hoảng loạn, cố chấp muốn hỏi rõ ràng.
“Đi ra ngoài.” Lệ Trùng Khánh ngửi thấy mùi rượu trên người cô, nhíu chặt mày.
“Lệ Trùng Khánh, chúng ta đã chia tay năm năm rồi, anh vẫn không định buông tha cho tôi sao?”
Diệp Văn Văn chợt cảm thấy chua xót, từng hình ảnh trong quá khứ hiện lên trong đầu.
Lệ Trùng Khánh híp mắt, không nói một lời.
“Không phải đã nói cả đời không qua lại với nhau à? Vì sao lại xuất hiện trong cuộc sống của tôi? Vì sao lại theo dõi tôi, vì sao phải gửi cho tôi những tin nhắn quấy rầy kia?”
Diệp Văn Văn vì kích động mà giọng nói trở nên chói tai, mặt cũng đỏ lên.
“Đồ phụ nữ điên.” Lệ Trùng Khánh không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
“Nếu còn thích tôi, vì sao không dám nói thẳng với tôi…”
Diệp Văn Văn rưng rưng nước mắt, tựa vào lòng Lệ Trùng Khánh.
Lồng ngực của người đàn ông này, đã từng khiến cô thấy yên tâm và ấm áp.
Bây giờ vẫn khiến cô không thể kiềm chế được như cũ…
“Diệp Văn Văn, cô tỉnh táo một chút cho tôi!” Người Lệ Trùng Khánh cứng đờ, vẻ mặt u ám.
“Không phải anh muốn sao? Tôi cho anh… Sau này đừng gửi những tin nhắn như thế cho tôi nữa…”
“Chúng ta đã nói là sẽ buông tha nhau rồi, đừng dây dưa không rõ nữa…”
Diệp Văn Văn nhìn Lệ Trùng Khánh bằng đôi mắt rưng rưng, khập khiễng đi tới hôn anh.
Đêm nay cứ để cô trầm luân đi, để cô không sợ hãi điều gì mà lưu luyến sự ấm áp, hơi thở của anh.
Lúc này, chỉ anh mới có thể khiến cô yên tâm thôi…
Vẻ mặt Lệ Trùng Khánh rất phức tạp, cuối cùng thì thoáng sáng lên.
Một trận phong hoa tuyết nguyệt được cồn tô điểm trở nên vừa nóng rực vừa điên cuồng.
Sáng sớm tỉnh lại, người đàn ông điên cuồng trên người Diệp Văn Văn kia đã không còn tăm hơi.
Diệp Văn Văn ấn huyệt thái dương, người đau đớn như vừa bị xe cán qua.
Mình vừa lên giường với bạn trai đã chia tay từ năm năm trước ư?
Diệp Văn Văn nghĩ tới mối quan hệ trong công việc của mình và Lệ Trùng Khánh bây giờ, lập tức cảm thấy đau đầu.
Điện thoại reo lên một tiếng, lại có tin nhắn gửi tới.
“Cục cưng, tối qua sao lại để ba đợi trong phòng một mình thế hả?”
Diệp Văn Văn hoảng hốt, mí mắt giật giật.
“Ba đợi em ở phòng 819 đến hừng đông, cuối cùng em lại cho tôi leo cây…”
Diệp Văn Văn nhìn số 918 trên thẻ phòng, cảm thấy đầu như muốn nổ tung…
Lệ Trùng Khánh… Không phải tên biến thái nhìn trộm mình, tối qua mình vào nhầm phòng ngủ nhầm người rồi!
Chẳng trách lúc nhìn thấy Diệp Văn Văn, Lệ Trùng Khánh lại sa sầm mặt muốn đuổi cô ra ngoài…
Xong rồi, cô phải đối mặt với Lệ Trùng Khánh thế nào đây…
Diệp Văn Văn còn đang bối rối, không ngờ Lệ Trùng Khánh lại gọi điện thoại tới!
Cô hoàn toàn không dám nghe, thẳng thừng cúp máy sau đó đứng dậy mặc quần áo.
Cho dù thế nào, rời khỏi căn phòng sai lầm này trước rồi tính!
Diệp Văn Văn mở cửa đi ra ngoài, nhìn thấy thang máy mãi không di chuyển, bèn định đi xuống bằng thang bộ.
Vừa đến tầng tám lại nhìn thấy Quách Hữu đội mũ lưỡi trai đi lướt qua.
Quách Hữu như cảm nhận được điều gì, dừng bước quay đầu nhìn về phía Diệp Văn Văn.
Tim Diệp Văn Văn đập hẫng một nhịp: “Sao anh lại ở đây?’