• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 47: LỬA EM CHÂM

Nhà họ Lệ.

Bác sỹ gia đình kiểm tra sức khỏe một hồi cho Diệp Văn Văn, sau khi chắc chắn không có trở ngại gì mới chuẩn bị rời đi.

Lệ Trùng Khánh vẫn không yên tâm, bởi vì cả người Diệp Văn Văn vẫn rất vô hồn.

“Chỉ bị kinh hãi quá mà thôi, nghỉ ngơi nhiều sẽ tốt lên.” Bác sỹ nói.

Mẹ Lệ bưng một cốc nước nóng đi vào phòng ngủ, đặt lên tủ đầu giường.

“Đây là nước thần kinh Bồ Tát, uống vào sẽ bớt kinh hãi.”

Diệp Văn Văn cảm kích nhìn mẹ Lệ: “Cảm ơn dì…”

Mẹ Lệ dời tầm mắt, biểu cảm trên mặt không có quá nhiều thay đổi.

Thái độ của bà ta đối với Diệp Văn Văn không được coi là tốt, nhưng cũng không còn ác liệt như trước đây nữa.

Bởi vì Lệ Trùng Khánh đã nói rõ với mẹ Lệ, nếu cả đời này anh không cưới được Diệp Văn Văn về nhà thì anh sẽ cưới một người đàn ông về, do đó bà ta chỉ có thể tạm thời thỏa hiệp.

Khi bác sỹ và mẹ Lệ rời khỏi phòng, Diệp Văn Văn đưa tay lên nắm chặt bàn tay to lớn của Lệ Trùng Khánh, mơ hồ vẫn còn sợ hãi.

“Suýt nữa cho rằng, em không trở về được nữa… Vì sao anh biết em ở đó?”

“Điện thoại của em bị cái người có biệt danh “anh biến thái” kia đặt chức năng định vị theo dõi, cho nên anh mới có thể tìm được em nhanh như vậy.”

Lệ Trùng Khánh khẽ hôn mu bàn tay của Diệp Văn Văn, ôm cô vào lòng.

“Xem ra em phải cảm ơn người đàn ông thái độ tên “Lệ Trùng Khánh” kia rồi.” Diệp Văn Văn ngửi mùi của Lệ Trùng Khánh, cảm thấy vô cùng yên tâm.

“Cục cưng, về sau anh nhất định sẽ không để mất em nữa…” Lệ Trùng Khánh ôm chặt Diệp Văn Văn.

“Trùng Khánh, có anh thật tốt…” Diệp Văn Văn ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông này, cảm xúc ngập tràn, bộc lộ trong lời nói.

Sau khi nghỉ ngơi mấy ngày, Lệ Trùng Khánh đưa Diệp Văn Văn đến chỗ cảnh sát để lấy lời khai.

Quách Hữu bị bắn trúng đầu ngay tại chỗ, bị thương nặng, hôn mê chưa tỉnh, vẫn đang nằm trong bệnh viện.

Còn Quách Phù, sau khi tận mắt nhìn thấy Quách Hữu ngã xuống vũng máu thì chịu đả kích quá lớn khiến cho tinh thần trở nên điên loạn, bị đưa vào bệnh viện tâm thần.

Nhà họ Quách ở Nam Thành coi như hoàn toàn sa sút tinh thần.

Không còn nơi để trở mình nữa.

“Phát súng đó không khiến Quách Hữu mất mạng ư? Nếu anh ta tỉnh lại, sự căm thù của anh ta đối với em chắc chắn sẽ tăng thêm bội phần…” Diệp Văn Văn thở dài, yếu ớt nói.

“Yên tâm, cảnh sát thay phiên nhau canh chừng 24/24 giờ bên ngoài phòng bệnh, anh ta có muốn cũng không thể làm được bất kỳ chuyện xấu xa nào nữa. Huống hồ viên đạn đó bắn trúng đầu anh ta, bây giờ anh ta đang nằm ở phòng chăm sóc đặc biệt, sống hay chết còn chưa rõ.”

Lệ Trùng Khánh kéo Diệp Văn Văn ngồi vào lòng mình, sau đó đưa tay ra nhẹ nhàng xoa bóp bả vai cô.

“Em đó, đừng nghĩ những chuyện đó nữa… Sau này có anh ở đây, không ai có thể bắt nạt em nữa…”

“Chậc chậc, rõ ràng chỉ có mình anh bắt nạt em thôi, được chưa hả?” Diệp Văn Văn giả bộ cãi lại.

Lệ Trùng Khánh tiếp tục xoa nắn, cưng chiều nói: “Anh đây là hầu hạ nữ vương đại nhân, làm gì có chuyện bắt nạt chứ…”

Trái tim Diệp Văn Văn bỗng trở nên ấm áp, cô vui vẻ khép mắt lại, thỏa mãn tận hưởng sự massage của người yêu dành cho mình.

“Ấn vào trong một chút… Đúng vậy… A… Nhẹ chút… Đau…”

Trong giọng nói của cô mang theo tia lười nhác, âm cuối nhẹ nhàng, uyển chuyển, khiến Lệ Trùng Khánh đột nhiên ngứa ngáy trong lòng.

Dù sao Diệp Văn Văn cũng đã bị Lệ Trùng Khánh khám phá hết thảy từ lâu, cả cơ thể người đàn ông khẽ run, cô lập tức phát hiện ra điều khác thường.

“Trùng Khánh, bảo kiếm của anh lại rời vỏ rồi.” Diệp Văn Văn xấu xa nhắc nhở.

Lệ Trùng Khánh không bỏ lỡ nụ cười nhạt, giảo hoạt bên khóe miệng cô, bàn tay đặt trên bả vai cô chậm rãi trượt xuống dưới, dừng lại ở vòng eo nhỏ nhắn của cô.

“Sợ khó chịu quá, phải ra ngoài thông khí.” Anh nhẹ nhàng vén vạt áo dưới của Diệp Văn Văn lên, ngón tay giữa thô ráp tiếp xúc với da thịt mềm mại, trong nháy mắt bùng lên ngọn lửa rực rỡ.

Diệp Văn Văn khẽ run, hô hấp lập tức trở nên dồn dập.

“Đừng… chưa đóng cửa, mẹ anh vẫn đang ở dưới tầng…” Cô chỉ nói miệng, không muốn làm thật.

Lệ Trùng Khánh quen thuộc nắm chặt nơi mềm mại, hơi thở ấm áp phả lên gáy Diệp Văn Văn.

“Lửa em châm, em phải có trách nhiệm dập.”

Nói xong, anh kéo bàn tay nhỏ nhắn của Diệp Văn Văn, đặt vào chỗ thắt lưng của mình…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK