CHƯƠNG 28: GÂY TỘI ÁC GÌ
“Anh… Đến Nam Thành vì em?” Diệp Văn Văn kinh ngạc, tình huống như vậy quả thật vượt ngoài dự kiến của cô.
“Lúc trước anh vẫn luôn ở nước Mỹ, ở trong khách sạn em từng ở, đi qua ngã tư đường em từng đi, ăn món ăn em thường ăn, nhìn phong cảnh em từng xem…”
Diệp Văn Văn kinh hãi che kín miệng, căn bản không thể tin vào lỗ tai mình.
“Cuộc sống của anh trong năm năm này đều lấy em làm trung tâm… Em vẫn muốn rời đi sao?” Lệ Trùng Khánh hít thở dồn dập hơn, cảm xúc của anh ta có phần kích động.
“Thành phố này vốn không thuộc về em, em đương nhiên phải đi…” Cách điện thoại, Diệp Văn Văn vẫn có thể cảm nhận được sự phẫn nộ của Lệ Trùng Khánh.
“Nếu anh hy vọng em không đi, em có thể ở lại không?” Tiếng nói của Lệ Trùng Khánh đột nhiên nhỏ đi.
Diệp Văn Văn im lặng vài giây, cô ngồi trên ghế chờ, đột nhiên thấy đứng ngồi không yên.
“Em phải đi kiểm vé, Lệ Trùng Khánh… Bảo trọng.” Giọng nói của Diệp Văn Văn hơi nghẹn ngào, cô kết thúc cuộc gọi, không muốn nghe thêm bất kỳ lời nào của Lệ Trùng Khánh nữa.
Rõ ràng anh nói để mình rời đi, bây giờ lại nói lời này, rốt cuộc anh muốn làm gì?
Diệp Văn Văn dụi mắt, khi mở mắt ra, trước mắt cô có thêm một đôi giày da sáng bóng.
Diệp Văn Văn ngẩn ra, máy móc ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt anh ta tuấn âm trầm của Lệ Trùng Khánh, anh ta cầm điện thoại đứng đó, tóc mái hỗn độn rơi rụng trên trán.
“Sao anh lại…” Diệp Văn Văn hoàn toàn không tưởng được chuyện lại thành thế này.
“Em sợ ngồi máy bay, cho nên anh biết em đang ở đây.” Lệ Trùng Khánh ngồi xuống ghế trống bên cạnh cô.
“Em…” Diệp Văn Văn cúi đầu, chắp tay trước gối.
“Em không phát hiện trong túi thiếu đồ à?”
Lệ Trùng Khánh không tiếp tục đề tài làm cho không khí trầm trọng trong cuộc nói chuyện điện thoại vừa rồi, nhưng đề tài này cũng không thoải mái như cũ.
“Biết.” Diệp Văn Văn buồn bực trả lời.
“Bức ảnh kia là anh chụp cho em.” Lệ Trùng Khánh nói tiếp.
“Em biết.” Tiếng nói của Diệp Văn Văn càng ngày càng nhỏ.
Nguyên nhân chính vì bức ảnh này là anh ta chụp nên mới càng đáng quý.
“Mẹ em đang ở nhà anh.” Lệ Trùng Khánh nói sang chuyện khác, làm cho Diệp Văn Văn suýt chút nữa là không tiếp được lời.
“Cái gì?” Đầu Diệp Văn Văn ong lên một tiếng, lúc này mới nhớ ra mình từ chối không liên lạc với mẹ, bà ta không lấy được tiền, tự nhiên sẽ đi tìm Lệ Trùng Khánh.
“Về cùng anh đi, Nam Thành là thành phố thuộc về em.” Lời nói của Lệ Trùng Khánh thay đổi thật nhanh, khiến Diệp Văn Văn cũng nhảy từ cái này sang cái khác.
Diệp Văn Văn nhìn thời gian trên điện thoại, lại lấy vé xe ra nhìn, sau đó cắn răng gọi điện thoại cho mẹ.
Lúc trước đều là cô không nghe điện thoại của mẹ, hiện tại lại là bà ta không nghe điện thoại của cô.
“Em không tin à?” Lệ Trùng Khánh hơi nhíu mày.
“Xin lỗi…” Diệp Văn Văn nhận ra có đôi lúc mẹ mình như keo chết, cô cũng không khuyên được.
Diệp Văn Văn không còn cách nào chỉ có thể sửa thời gian trên vé thàng ngày mai, sau đó đi theo Lệ Trùng Khánh trở về nhà họ Lệ.
Qủa nhiên, mẹ Diệp đang ngồi vênh váo trên chiếc ghế sofa chính trong phòng khách, mẹ Lệ và thư ký Đỗ ai nấy đều xụ mặt, không thoải mái ra mặt.
Có hai người đàn ông mặc đồ đen, đeo kính đen đứng sau lưng mẹ Diệp, giống như chỉ cần có người ra lệnh một tiếng, bọn họ lập tức khiêng bà ta ném ra ngoài cửa.
“Con trai, cuối cùng con cũng trở lại.” Sau khi nhìn thấy Lệ Trùng Khánh, mẹ Lệ coi như trút được tảng đá đè trước ngực ra.
Nhìn thấy Lệ Trùng Khánh, mẹ Diệp cũng lập tức trưng ra vẻ mặt ngoài cười nhưng trong không cười, hoàn toàn bỏ qua Diệp Văn Văn ở bên cạnh anh ta.
“Con rể cũ à, làm người không thể nói không giữ lời được, con là người mở công ty lớn, cũng đừng luyến tiếc mấy đồng tiền lẻ…”
Diệp Văn Văn nghe mẹ nói những lời này, giống như có hàng ngàn cái kim đâm trên mặt mình, máu thịt mơ hồ.
Mẹ Lệ cũng không muốn đi xem mặt mũi mẹ Diệp, bà ta đặt thẳng ánh mắt lạnh băng lên người Diệp Văn Văn.
Con trai bà gây nên tội ác gì mà lại bị một đôi mẹ con như vậy dây dưa không buông…