• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 80: YÊU NÓ THÌ HÃY BUÔNG TAY

Bàn tay của Diệp Văn Văn đang để ở dưới bàn nắm chặt lại, trên khuôn mặt không hề biểu lộ cảm xúc nào.

“Nếu Trùng Khánh là đứa trẻ trong một gia đình bình thường, nó có thể trước sau chung thủy yêu thương sâu đậm một cô gái cũng hết lòng yêu nó, thì người lớn như ta đều sẽ rất vui.”

“Nhưng nó sinh ra trong nhà họ Lệ, hơn nữa là người thừa kế trong tương lai duy nhất của tập đoàn Lệ Thị. Vì vậy, khi còn trẻ nó qua lại với cô gái như thế nào bọn ta sẽ không phản đối, nhưng sau này kết hôn với cô gái nào thì không phải nó quyết định là được.”

“Về điểm này, nó hiểu rất rõ, từ nhỏ đến lớn đều như vậy.”

Cô cả nhấn mạnh câu cuối ngắt từng chữ một.

Bà ta muốn nói cho Diệp Văn Văn biết rằng cho dù bây giờ Lệ Trùng Khánh rất yêu thương và luôn miệng nói rằng không lấy ai ngoài cô, nhưng anh cũng biết rõ thân phận là con cháu nhà họ Lệ sẽ không thể lấy một người phụ nữ không giúp ích được gì cho tập đoàn.

Nụ cười trên khuôn mặt của cô cả vụt tắt, ánh mắt trở nên nghiêm nghị và sâu xa.

Bà ta nhìn chằm chằm Diệp Văn Văn mặt mày đang tái nhợt rồi nói tiếp: “Bây giờ nó vì cháu mà công khai cự tuyệt hôn sự của nhà họ Lệ với gia đình khác. Điều này đối với gia đình bọn ta là tổn thất vô cùng nặng nề.”

“Ở bên cháu nó sẽ không còn gì hết.”

Sắc mặt của Diệp Văn Văn tái nhợt vô cùng, hai tay đặt ở dưới bàn cũng nắm lại thật chặt, gần như găm vào chảy máu.

Không trách móc chửi rủa và cũng chẳng công khai phản đối hai người họ qua lại.

Nhưng chỉ một vài câu nói thôi cũng đã khiến Diệp Văn Văn thất bại thảm hại rồi.

“Không phải cô cả khinh thường cháu, nhưng Lệ Trùng Khánh có một lần buông thả là đủ rồi. Lúc đó nó vẫn chưa ngồi vào vị trí tổng giám đốc của Hoành Đạt, khi còn trẻ tuổi hừng hực muốn cưới cháu bọn ta chỉ xem như nó chơi đùa cho vui, nhưng bây giờ thì khác.”

“Dư Tinh là một trong những ứng cử viên mà ta đã để mắt tới. Bây giờ nó vì cháu mà đuổi Dư Tinh đi, nhưng sau này sẽ còn có Trương Tinh, Trần Tinh rồi Lý Tinh xuất hiện. Ta nhất định phải tìm được một nữ chủ nhân cho nhà họ Lệ, đây là trách nhiệm và nghĩa vụ của ta.”

Trong những lời lẽ của cô cả không hề để tâm đến tình cảm cá nhân của Lệ Trùng Khánh.

Suy cho cùng thì ngồi ở vị trí này cũng phải từ bỏ rất nhiều thứ.

Đạo lý, cô đều hiểu.

“Chỉ cần cháu rời khỏi Trùng Khánh, ta sẽ giúp hai mẹ con cả đời này không phải lo cơm ăn áo mặc. Cho dù là đi du học hay định cư ở nước ngoài, gặp phải bất cứ vấn đề gì ta đều có thể giúp đỡ.” Bà ta nói ra mục đích cuối cùng.

Diệp Văn Văn sững sờ nhìn bà ta, cô lấy hết can đảm nói: “Cháu sẽ cố gắng để bản thân trở nên mạnh mẽ hơn … cố gắng để xứng với Trùng Khánh và trở thành cánh tay trái giúp đỡ cho sự nghiệp của anh ấy… “

Cô cả mỉm cười, có vẻ như cảm thấy lời cam kết của cô là quá hoang đường.

“Trước khi gặp lại cháu, toàn bộ tinh thần và sức lực của nó đều dành cho công việc; bây giờ ở bên cạnh cháu, nó chỉ dành bốn mươi phần trăm cho công việc. Điều này có ý nghĩa gì?”

Diệp Văn Văn im lặng, xung quanh mình có rất nhiều chuyện vụn vặt đều là do Lệ Trùng Khánh giúp cô giải quyết.

“Người làm kinh doanh không thể có điểm yếu, đặc biệt là đang đứng trên đỉnh cao sự nghiệp. Còn cháu chính là điểm yếu chí mạng của nó.”

Cô cả vẫn tiếp tục nói, từng câu như tảng đá nặng đè lên trái tim của Diệp Văn Văn khiến cô không thể thở nổi.

“Nếu cháu yêu nó thì hãy buông tay đi, đừng trở thành hòn đá ngáng chân trên con đường thành công của nó.” Bà ta cầm chiếc thìa cà phê khuấy vòng tròn trong cốc, cà phê đã nguội càng có vị đắng hơn.

Ba mươi năm qua Lệ Trùng Khánh đều tuân theo mọi sự sắp đặt của gia đình.

Chỉ có sự xuất hiện của Diệp Văn Văn là điều ngoại lệ.

Người đàn ông như vậy một khi gặp được thứ khiến mình thèm khát sẽ trở nên cực kỳ cứng đầu cố chấp.

Hơn nữa từ mất mát đau đớn đến khi có được một lần nữa, anh sẽ bao bọc lên thứ mình nâng niu trong lòng bàn tay một lớp vỏ bảo vệ.

Không có bất cứ ai có thể dùng cách nào để khiến anh buông tay.

Như thể nếu Diệp Văn Văn là một bông hồng có gai, sợ rằng nếu bọn họ có chặt đứt cổ tay của anh, thì đôi tay tật nguyền đó cũng nhất định sẽ ôm thật chặt cái gai đó không buông.

Vì vậy, cô cả chỉ có thể nhắm vào cô.

Chỉ khi bông hoa hồng tự mình lựa chọn héo tàn thì mới chấm dứt mọi thứ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK