• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 55: ANH ĐI GIẢI QUYẾT MỘT LÁT

Lệ Trùng Khánh nhíu mày, tất cả các thể loại biểu cảm đều đông cứng lại trên khuôn mặt.

Anh ta nhìn cô đang ôm bụng chạy vào nhà vệ sinh, cảm thấy cơ thể mình như muốn nổ tung.

“Văn Văn, em đang trừng phạt anh sao?” Lệ Trùng Khánh bán tín bán nghi.

Giọng nói của Diệp Văn Văn từ bên trong vọng ra: “Em có tim đó cũng không dám.”

Đợi cô xử lý xong xuôi bước ra ngoài thì đã mặc quần áo kín kẽ từ đầu đến chân.

Mà Lệ Trùng Khánh vẫn ở trên giường với tư thế như trước, khuôn mặt lộ ra vẻ chán nản.

Diệp Văn Văn bước đến dành cho anh một cái ôm an ủi: “Ngoan nào, em cũng không biết sao bỗng nhiên lại tới sớm nữa, còn nghĩ hôm nay là thời kỳ an toàn…”

“Anh muốn rửa cây súng bằng máu đào.” Giọng nói của Lệ Trùng Khánh trầm thấp và đục khàn, như thể có tấm giấy nhám che cổ họng vậy.

Diệp Văn Văn sửng sốt, vội vàng đưa hai tay ôm ngực, che chắn cơ thể mình thật chặt chẽ.

“Anh, anh … anh đi tắm nước lạnh đi …” Bây giờ cô hận không thể quấn thêm quanh người mình thêm một lớp chăn nữa.

Anh ta cúi đầu giống như một quả bóng bị xịt hơi.

“Anh khó chịu.” Anh ấm ức nói như một đứa trẻ.

“Khó chịu chỗ nào?” Đầu óc cô suy nghĩ đơn giản, không chút do dự hỏi.

Lệ Trùng Khánh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô di chuyển xuống phía dưới: “Ở đây.”

Diệp Văn Văn run rẩy dở khóc dở cười: “Em cũng khó chịu, đau bụng kinh.”

Cô không dám chơi trò dẫn banh với anh vào thời điểm đặc biệt này, nếu như không may sẽ làm tổn thương cơ thể của mình.

Anh ta thở dài thườn thượt, cắn mạnh môi dưới của cô như trừng phạt rồi đứng dậy khỏi giường.

“Anh đi giải quyết một lát.” Anh chán nản nói, hai bên thái dương có những giọt mồ hôi, có vẻ như đã phải chịu đựng rất khổ cực.

Lệ Trùng Khánh nói xong thì cố tình né tránh không nhìn cô.

Diệp Văn Văn ngồi trên giường mặc dù đang mặc đồ ngủ, nhưng hai gò má trắng nõn cũng hơi ửng hồng, ánh mắt mờ sương.

Anh ta không dám nhìn thêm nữa.

Trong đó không phát ra tiếng nước chảy, có thể nghe thấy thoang thoảng tiếng thở dốc nặng nề của Lệ Trùng Khánh.

Diệp Văn Văn sững sờ, một cảm giác áy náy tràn ngập từ tận đáy lòng Lúc nãy hai người đã nô đùa trong phòng tắm lâu như vậy mà vẫn không có dấu hiệu đến kỳ.

Sao vừa lên tới giường được nửa đường thì lại có?

Cô hít một hơi thật sâu, chầm chậm đi tới gần cánh cửa phòng tắm, đưa tay lên gõ.

“Khánh, hay là em giúp…”

Cô còn chưa kịp nói xong thì đã bị Lệ Trùng Khánh ở bên trong ngắt lời.

“Để anh tự làm.” Giọng nói của anh cách một lớp cửa nghe hơi mơ hồ.

Diệp Văn Văn cảm thấy mình đi cũng không phải mà ở lại cũng không đúng nên cứ đứng ở đó lưỡng lự.

“Văn Văn, gọi tên anh đi.” Lệ Trùng Khánh thì thầm ra lệnh.

Diệp Văn Văn hơi sững người, sau đó ngoan ngoãn nói: “Khánh.”

“Tiếp tục gọi, đừng dừng lại!” Âm lượng giọng nói của Lệ Trùng Khánh tăng lên, dục vọng trong cổ họng vô cùng mạnh mẽ.

Diệp Văn Văn mãi cuối cùng cũng hiểu được ý định của người đàn ông, xấu hổ đến nỗi lập tức hai chân muốn mềm nhũn ra.

“Khánh… Khánh… Khánh…” Cô gọi từng tiếng, còn quên không lấy hơi.

Người đàn ông ở bên trong không nói thêm gì nữa, nhưng cách lớp cửa cũng có thể nghe thấy tiếng động sột soạt.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Diệp Văn Văn gần như khàn cả giọng đi.

Cảm giác xấu hổ đó khiến cô không thể tiếp tục được, cô không hiểu rõ ràng mình cũng có thể giúp được, vậy tại sao anh lại phải vừa tự mình làm vừa nghe cô gọi tên anh cơ chứ.

Cảm giác đó còn dễ chịu hơn cả khi cô làm ư?

Khi Diệp Văn Văn chuẩn bị đẩy cửa bước vào, Lệ Trùng Khánh đã vặn tay nắm và bước ra ngoài.

Anh ta đưa đôi tay lạnh ngắt vì dội nước lạnh lên nâng khuôn mặt của Diệp Văn Văn lên và hôn cô.

“Vất vả rồi.” Ba chữ đơn giản nhưng lại chất chứa nhiều cảm xúc trong đó.

Cô cúi đầu xuống không dám ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt anh.

Rõ ràng cả hai đã thân mật và gần gũi từ lâu, nhưng vừa hát vừa phụ họa như thế này thì là lần đầu tiên.

Trở lại giường, cô nằm quay lưng lại với Lệ Trùng Khánh rồi bị anh lật người lại ôm vào lòng.

“Yêu tinh này.” Anh ta cắn vào chóp mũi của cô.

Diệp Văn Văn mím đôi môi đỏ mọng và tìm thấy ánh mắt như thiêu đốt trong bóng tối lờ mờ.

“Ác quỷ.” Cô cười nhẹ.

Lệ Trùng Khánh xoa đầu cô: “Ngủ đi, còn nhìn anh như thế này thì anh buộc phải chiến đấu thôi.”

Diệp Văn Văn biết anh đang nói đùa nên cất giọng hờn dỗi một chút rồi ngoan ngoãn cúi đầu nhắm mắt lại.

Đúng lúc này, điện thoại di động của Lệ Trùng Khánh đột nhiên sáng lên và phát ra tiếng rung.

Diệp Văn Văn ngóc đầu dậy xem, biểu cảm trên khuôn mặt liền xị xuống.

Là Dư Tinh , trợ lý của anh gọi tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK