• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 16: SÓNG TRƯỚC CHƯA YÊN, SÓNG SAU LẠI TỚI

Diệp Văn Văn quay đầu nhìn về phía điện thoại trong tay, người trực tổng đài 113 vẫn chưa cúp máy.

Xem ra bên phía cảnh sát đã nghe được cuộc nói chuyện vừa rồi giữa mình và Quách Hữu , sau đó căn cứ vào định vị của số điện thoại để tìm đến chỗ mình.

“Xem như cô lợi hại! Nhưng tôi còn có thể tới tìm cô, cô đừng mong rời khỏi Nam Thành!”

Quách Hữu nhìn lướt qua hai người bên cạnh, sau đó cầm hết vali và túi da của Diệp Văn Văn đi.

Trong căn phòng trống trải cuối cùng trở nên yên tĩnh, gió lạnh ngoài cửa sổ thổi vào làm Diệp Văn Văn run rẩy.

Cô không dám cúi đầu nhìn xuống dưới tầng, càng không biết mình làm thế nào nâng được đôi chân cứng đờ về tới nhà.

“Cô ơi, cô ơi…” Người cảnh sát trực tổng đài vẫn không ngừng gọi Diệp Văn Văn.

“Cảm ơn đồng chí cảnh sát.” Diệp Văn Văn cuối cùng đã hoàn hồn.

“Chúng tôi đã phái cảnh sát tới chỗ khu chung cư của cô, mong cô nói cho tôi biết vị trí cụ thể. Cảnh sát sẽ tới ngay!”

Nhân viên trực tổng đài vô cùng kiên trì, giọng nói của cô ấy cũng khiến Diệp Văn Văn cảm thấy yên tâm hơn.

Diệp Văn Văn nhớ tới chuyện trong tay Quách Hữu còn có giấy nợ của mẹ, trong lòng vô cùng cay đắng.

Quách Hữu đã lấy đi tất cả hành lý của mình, trong túi xách còn có vé xe và chứng minh thư, thẻ ngân hàng, xem ra hôm nay mình không có cách nào rời khỏi Nam Thành rồi.

“Cám ơn các cô, kẻ xấu đã đi rồi, chuyện còn lại, tôi sẽ tạm thời tự mình giải quyết…”

Trong lòng Diệp Văn Văn chợt thấy ấm áp. Cô tùy ý xoa nhẹ cho hơi ấm này lan tỏa ra khắp người, sau đó chậm rãi nâng chân bước tới.

“Vậy sau này gặp phải bất kỳ nguy hiểm hay khó khăn nào, mong cô hãy tiếp tục liên hệ với bên cảnh sát chúng tôi, chúng tôi chắc chắn sẽ lập tức chạy tới ngay!” Nhân viên trực tổng đài cũng không quá kiên trì.

Diệp Văn Văn thật sự cảm động trước thái độ chân thành của nhân viên trực tổng đài này, cũng đặc biệt cảm kích cô ấy có thể hiểu cho tình cảnh của mình.

“Cám ơn cô, thật sự cảm ơn…”

Sau khi cúp máy, Diệp Văn Văn co người trong góc tường, che mặt khóc thút thít.

Một đêm không chợp mắt.

Diệp Văn Văn cuộn mình trên sàn nhà, nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu khắp thành phố vẫn cảm thấy lạnh lẽo.

Bây giờ ngoài điện thoại trong tay, cô chẳng có gì nữa cả…

Tiếng chuông chợt vang lên, làm Diệp Văn Văn giật mình.

Bây giờ bất kỳ động tĩnh nào bên cạnh cũng khiến cô nhạy cảm.

“Alo…” Giọng Diệp Văn Văn có vẻ yếu ớt.

“Văn Văn, mẹ nói cho con biết, cả nhà bạn trai cũ Lệ Trùng Khánh của con đều ở Nam Thành, không phải con vẫn chưa biết đấy chứ?”

Mẹ Diệp giống như phát hiện lục địa mới, nói tin tức mới bắt được gần đây cho Diệp Văn Văn nghe.

Diệp Văn Văn kinh ngạc, lập tức từ dưới đất bò dậy, cả người giống như bị điện giật.

Sao mẹ phát hiện ra được Lệ Trùng Khánh ở đây?

“Con và nhà họ Lệ đã không có bất cứ quan hệ gì nữa rồi, mẹ đừng qua tìm bọn họ!” Diệp Văn Văn thật sự quá sợ mẹ mình rồi.

“Chính cậu ta hại con lớn tuổi còn chưa kết hôn, mẹ đương nhiên phải tìm cậu ta đòi phí tổn thất chứ… Con gái, con cứ yên tâm, lần này mẹ nhất định sẽ chiến thắng trở về!”

Mẹ Diệp dường như nắm chắc được mọi việc, không đợi Diệp Văn Văn trả lời đã cúp máy.

Đây rốt cuộc là người mẹ thế nào vậy? Mỗi người bạn trai của mình đều bị bà ấy không vay tiền thì đòi tiền, vơ vét tài sản!

Diệp Văn Văn cảm thấy đầu mình muốn nổ tung, sóng trước chưa yên, sóng sau lại tới, cô thật sự sắp phát điên rồi…

Cho dù cô không biết mẹ Diệp làm sao biết được chuyện Lệ Trùng Khánh đã ở Nam Thành nhưng điều duy nhất cô có thể khẳng định là bây giờ anh còn đang ở bệnh viện dưỡng thương, chắc chắn là mẹ Diệp vô ý gặp được người nào đó nhà họ Lệ, sau đó mới biết.

Diệp Văn Văn lập tức chạy tới bệnh viện, lại được biết Lệ Trùng Khánh đã ra viện, về nhà dưỡng thương.

Nhà của Lệ Trùng Khánh ở chỗ nào của Nam Thành?

Diệp Văn Văn hoàn toàn hết cách đành gọi điện thoại cho mẹ nhưng không ai nghe máy.

Diệp Văn Văn vừa lo lắng mẹ Diệp sẽ đưa ra yêu cầu vô lý với Lệ Trùng Khánh, đồng thời lại lo lắng người nhà họ Lệ sẽ làm mẹ bị thương.

Dù thế nào đi nữa, đó cũng là người thân duy nhất của mình…

Diệp Văn Văn nhìn tên của Lệ Trùng Khánh trong danh bạ điện thoại vẫn không ngừng đấu tranh tư tưởng, cuối cùng vẫn khẽ cắn môi gọi qua.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK