• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 50: KHÔNG LẤP ĐẦY KHO ĐẠN

Khó khăn lắm mới đợi được đến lúc họ hàng nhà mình rời đi, Lệ Trùng Khánh vội vàng lên tầng.

Diệp Văn Văn làm ổ trên ghế sofa xem điện thoại, cơ thể gầy gò của cô cuộn lại thành một hình tròn nhỏ, khiến anh nhịn không được bế lên ôm vào trong lòng.

“Xin lỗi em…” Anh nhẹ nhàng lên tiếng, trong giọng nói ngập tràn sự áy náy.

Diệp Văn Văn khẽ xoa gò má góc cạnh rõ ràng của anh, cười nói: “Không cho phép nói ba từ này.”

“Cô cả là người có đức độ và danh vọng cao nhất trong gia tộc nhà anh. Khi anh ra đời, mẹ không có sữa, chính cô cả đã bóp sữa dê cho anh uống, người trong nhà đều nói… anh được cô cả dùng sữa dê nuôi sống. Cô cả không có con cái nên cũng đối xử với anh như con trai ruột của mình.”

Lệ Trùng Khánh nói tình cảnh của cô cả cho Diệp Văn Văn nghe, hi vọng có thể có được sự thông cảm của cô.

“Lần đó vào năm năm trước, cô ấy vốn dĩ đã chuẩn bị một lễ vật tân hôn rất long trọng cho chúng ta, nhưng em lại rời đi, khiến cô ấy tức đến nỗi sinh bệnh…”

Thấy biểu cảm của Diệp Văn Văn ngày càng chán nản, anh vội vàng nói tiếp: “Anh nhắc lại những chuyện này… chỉ muốn nói với em rằng, trước đây cô cả cũng rất coi trọng hai chúng ta… nhưng em cũng vì sự sắp đặt của ông nội nên mới rời xa anh… Những chuyện này anh đã giải thích rõ ràng cho họ nghe trước lúc ăn cơm rồi… Cô cả chỉ cần thời gian mới có thể thay đổi được ấn tượng đối với em, phát hiện sự tốt đẹp ở em…”

Diệp Văn Văn thấy bộ dạng cẩn thận của Lệ Trùng Khánh, trái tim rất nhanh mềm nhũn như nước.

Cô giơ tay lên ôm lấy người đàn ông to lớn bên cạnh mình, dịu dàng nói: “Được rồi, không cần giải thích, em đều hiểu mà… Yên tâm đi, em sẽ không vì người nhà anh mà bài xích anh đâu, cũng không nảy ra suy nghĩ lùi bước đối với tình cảm của hai chúng ta…”

Ánh mắt của Lệ Trùng Khánh lập tức sáng lên, hôn một cái thật mạnh lên má Diệp Văn Văn.

“Cục cưng, vợ à, em là tốt nhất!”

Diệp Văn Văn bật cười, nhưng nghĩ đến những lời mình sắp nói, vẻ mặt của cô nhanh chóng trở nên nghiêm túc: “Tổng Giám đốc Lệ đã lên tiếng rồi, ngày mai em sẽ trở lại làm việc, không thể nghỉ ngơi nữa.”

Lệ Trùng Khánh gật đầu: “Được, sau này cùng nhau đi làm, cùng nhau tan làm về nhà.”

“Em không thể tiếp tục ở lại nhà họ Lệ được nữa.” Đây mới là những lời Diệp Văn Văn thật sự muốn nói: “Ngày mai em sẽ đi thuê một căn phòng ở gần công ty, anh cứ tiếp tục ở lại nhà đi.”

Lệ Trùng Khánh nhíu mày, lập tức phản đối: “Chuyện này sao có thể được, người phụ nữ của Lệ Trùng Khánh anh sao có thể đi thuê nhà ở được! Huống hồ anh còn muốn mỗi ngày ôm em ngủ…”

Vừa dứt lời, cả người anh lập tức dán lại gần cô giống như keo con voi.

Diệp Văn Văn khẽ xoa ót anh, an ủi nói: “Sự đẹp đẽ chỉ sinh ra khi có khoảng cách, hai chúng ta khó khăn lắm mới bắt đầu lại, vẫn nên kiềm chế một chút.”

“Em kiềm chế một chút nhưng người anh em của anh lại đau buồn.” Lệ Trùng Khánh buồn bực nói.

Diệp Văn Văn ngẩn người, chậm nửa nhịp mới ý thức được anh lại bắt đầu có suy nghĩ xấu xa, vội vàng cong mu bàn tay búng vào đầu anh một cái.

“Ban ngày ban mặt đàng hoàng một chút đi, cẩn thận em chuyển đi ngay bây giờ đấy!” Cô giả vờ tức giận.

Lệ Trùng Khánh lộ ra biểu cảm không biết phải làm sao, nhưng độ cong nơi khóe miệng lại hiện lên rất rõ.

Cho dù tương lai có bao nhiêu sóng gió, chỉ cần hai người đủ kiên trì thì gian nan, trở ngại nào cũng không chia cắt được họ.

Hôm sau, Diệp Văn Văn đến công ty báo cáo, làm việc lại từ đầu.

Rất nhiều đồng nghiệp trong công ty chào đón sự trở lại của cô, nhưng cũng có một vài người bàn tán sau lưng.

Dù sao cô cũng bước xuống từ xe của Lệ Trùng Khánh.

Quan hệ giữa Diệp Văn Văn và Lệ Trùng Khánh tạm thời vẫn chưa công khai với các đồng nghiệp trong công ty.

Mặc dù Công ty không có mệnh lệnh rõ ràng rằng cấm yêu đương ở chốn công sở, nhưng Diệp Văn Văn vẫn không muốn tình cảm của họ trở thành chuyện tán ngẫu của đồng nghiệp những lúc rảnh rỗi.

Cô làm xong mọi thủ tục, chuẩn bị đi tìm phòng, ngày mai sẽ chính thức đi làm.

Nhưng Lệ Trùng Khánh lại đưa thẳng cho cô một chiếc chìa khóa: “Em không cần phải tìm phòng nữa, cứ ở trong chung cư ở trung tâm thành phố, đây là chìa khóa trong tay Nghiêm Cẩn, anh đặc biệt lấy về.”

Diệp Văn Văn nhíu mày: “Không phải anh sẽ thỉnh thoảng ở đó đấy chứ?”

“Ừ, có vấn đề gì sao?” Lệ Trùng Khánh nhìn cô.

Diệp Văn Văn nghiêm túc nói: “Em không muốn ở cùng với anh, không phải chúng ta đã nói rõ sự đẹp đẽ chỉ sinh ra khi có khoảng cách ư?”

“Một tuần hai đến ba lần, đủ có khoảng cách rồi.” Trong lời nói của Lệ Trùng Khánh có độ thâm sâu.

“Chỉ có thể ở một tối.” Diệp Văn Văn nhượng bộ, nhưng vẫn giữ giới hạn cuối cùng.

Lệ Trùng Khánh không vui lắm: “Thời gian một tối, không lấp đầy được kho đạn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK