• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 58: NGƯỜI ĐÀN ÔNG KIA RỐT CUỘC LÀ AI

Diệp Văn Văn tự an ủi mình, người đàn ông đó chỉ gọi nhầm số thôi.

Nhưng ông ta vừa mới kêu chính xác tên mình ra, không chút do dự.

Vậy chắc chắn ông ta biết cô.

Nhưng ông ta là ai?

Diệp Văn Văn khó hiểu.

Lúc này Lệ Trùng Khánh cũng đã mua xong nguyên liệu, anh mở cửa đi vào nhà, hào hứng trực tiếp đi vào phòng bếp, bắt đầu bận rộn.

Diệp Văn Văn băn khoăn không biết phải nói với anh như thế nào về chuyện lúc nãy, nhưng lại sợ anh ghen hoặc nghĩ nhiều.

“Khánh, đàn ông đều thích phụ nữ gọi mình là ba sao?” Diệp Văn Văn bước vào phòng bếp, đứng sau lưng và ôm lấy vòng eo rắn chắc của anh.

Lệ Trùng Khánh ngừng lại, vừa cắt rau vừa đáp lại cô: “Anh không biết những người đàn ông khác thế nào. Dù sao, anh chỉ thích dùng với em thôi. Tán tỉnh cũng không tồi.”

“Vậy nếu có người đàn ông khác xưng ba với em thì sao?” Diệp Văn Văn thận trọng hỏi.

Vừa dứt lời, cô rõ ràng cảm thấy tiếng dao rơi trên thớt nặng hơn một chút.

“Ai?” Vẻ mặt của Lệ Trùng Khánh trở nên nghiêm túc.

Diệp Văn Văn mím miệng, chủ động đọc số điện thoại lạ kia ra, sau đó đưa tin nhắn cho anh.

“Em cũng không biết.” Cô thì thầm.

Nụ cười trên miệng Lệ Trùng Khánh tan biến: “Thế mà lại có người dám khiêu chiến với anh, hôm nay anh sẽ bắt ông ta từ Nam Thành đến đây!”

“Giọng nói khá lớn tuổi, không biết là biến thái hay lừa đảo.” Diệp Văn Văn nói ra suy đoán của mình.

“Anh đi điều tra.” Lệ Trùng Khánh cất điện thoại di động vào lại trong túi, nhìn thấy dáng vẻ sợ tức giận của cô, vẻ mặt anh lập tức dịu đi một chút.

Buổi chiều.

Lệ Trùng Khánh cử người từ phòng kinh doanh đến để điều tra ra tên chủ nhân của số điện thoại di động – Châu Quế Lan.

Đây là tên một người phụ nữ.

Lệ Trùng Khánh tiếp tục tìm quan hệ từ đồn cảnh sát để làm rõ tình hình, toàn bộ Nam Thành có 23 “Châu Quế Lan”, và tất cả đều là phụ nữ.

“Bên kia có sử dụng máy biến âm không?” Diệp Văn Văn tiếp tục suy nghĩ.

“Không chắc, trước mắt số điện thoại này đã bị cảnh sát khóa rồi, vị trí của người kia sẽ sớm được xác định.” Lệ Trùng Khánh trả lời.

Diệp Văn Văn cảm thấy hơi bất an khi nghe tin cảnh sát vào cuộc.

Dù sao thì trong mắt cô, cảnh sát là những người mang súng bắt người xấu.

Lúc trước, hỉnh ảnh một đám cảnh sát ở trước mặt cô chế ngự Quách Hữu, Quách Phù vẫn còn đọng lại trong tâm trí cô.

“Chúng ta không cần nhạy cảm như vậy đâu. Có lẽ là ai đó gọi nhầm. Có người trùng tên và họ với em thôi.” Diệp Văn Văn cố gắng suy nghĩ thấu đáo hơn.

“Em chỉ có thể là anh.” Lệ Trùng Khánh nắm lấy tay cô, nghiêm túc nói.

Diệp Văn Văn dở khóc dở cười, hôm qua bị người phụ nữ bên cạnh anh chọc giận, hôm nay lại bị người lạ trong điện thoại làm cho lo lắng, bọn họ thật sự không để cho đối phương bớt lo chút nào.

Cho đến khi hai ngày cuối tuần trôi qua, vẫn chưa có tin tức cụ thể nào từ phía cảnh sát.

Chỉ có thể khẳng định đầu số bên kia thuộc về Nam Thành, nhưng người đó không ở Nam Thành, thậm chí có thể không ở trong nước.

Số đó cũng không tiếp tục gọi cho Diệp Văn Văn nữa, cô cũng không quá để tâm.

Thứ hai là ngày bận rộn nhất trong tuần của công ty, Diệp Văn Văn thậm chí còn không có thời gian nghỉ trưa, trực tiếp xử lý vài đơn hàng cho đến chạng vạng tối.

Mà Lệ Trùng Khánh trực tiếp đến chi nhánh giám sát công việc, phải một tuần sau anh mới quay lại.

Diệp Văn Văn không nghĩ nhiều, dù sao hai người lúc đầu cũng đã xa nhau năm năm.

Nhưng nghe nói Dư Tinh cũng đi công tác cùng Lệ Trùng Khánh, trong lòng cô hơi khó chịu.

Không phải cô ghen, cô tin tưởng người đàn ông của mình.

Đó chỉ là phản xạ tự nhiên mà thôi.

Diệp Văn Văn vừa suy nghĩ vừa rời khỏi công ty.

Trong thang máy, chuông điện thoại vang lên, lại là người đàn ông xa lạ tự xưng là ba cô.

Diệp Văn Văn nheo mắt, bật ghi âm cuộc gọi rồi mới bấm nút trả lời.

“Diệp Văn Văn, ta thực sự là ba của con đây.” Giọng người đàn ông lo lắng.

“Ông bị điên à? Lừa đảo bây giờ chỉ có IQ thế thôi sao?” Diệp Văn Văn chửi thẳng.

Người đàn ông thở dài, giọng nói đầy sự tang thương: “Mẹ con tên là Diệp Tú Chi. Con sinh vào tháng 9 năm 1990. Ba nói đúng chứ?”

Hô hấp Diệp Văn Văn ngưng trệ, cả người ngây ngốc trong thang máy.

Người đàn ông này, thật sự là ba cô?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK