được cập nhật nhanh nhất trên лhayhȯ
Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
—
Hạ Tử Dục tùy tiện ăn thêm một chút thức ăn sau đó đứng lên: “Con đi đến công ty trước đây!” dứt lời, trực tiếp đứng dậy rời khỏi bàn ăn.
“Đi đường cần thận!” An Nhược Mạn nhắc nhở.
Hạ Tử Dục ngược lại không trả lời cô, trực tiếp bước đi.
Trên bàn ăn lúc này chỉ còn lại Hạ Thiên, Hứa Vy Nhân cùng An Nhược Mạn.
Hứa Vy Nhân nhìn sang An Nhược Mạn: “Con ăn sáng đi, đêm nay nhớ chuẩn bị thật tốt!”
An Nhược Mạn gật đầu: “Con biết rồi!”
Một bên khác.
Hạ Tử Hỵ hiện tại càng lúc càng có thể ngủ say, mỗi một lần đều có thể ngủ say đến khi tự mình tĩnh lại, hiện tại là mười giờ sáng, Hạ Tử Hy sau khi tỉnh dậy, vốn dĩ cho rằng Mục Cảnh Thiên vẫn đang nấu bữa sáng bên ngoài.
Nhưng khi nhìn thời gian đã hơn mười giờ, Hạ Tử Hy lúc này mới bước ra khỏi phòng ngủ, lúc này bên ngoài không hề có bóng dáng Mục Cảnh Thiên, Hạ Tử Hy cảm thấy vô cùng kỳ quái, chỉ thấy bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn sàng trên bàn.
Hạ Tử Hy bước đến bên bàn ăn, lúc này liền thấy trên mặt bàn đặt một tờ giấy ghi chú.
“Hâm nóng trước khi ăn nếu bữa sáng nguội!”
Nhìn thấy tờ giấy ghi chú này, khóe môi Hạ Tử Hy bất giác nhếch lên, nhìn thấy bữa sáng vẫn còn ấm, liền lấy điện thoại gọi đến cho Mục Cảnh Thiên.
Rất nhanh điện thoại đã có người nghe máy.
“Alo, em đã tỉnh rồi sao?”
“Đúng vậy!” Hạ Tử Hy trả lời anh, sau đó ngồi xuống bàn ăn, vừa ăn vừa trò chuyện: “Anh đến công ty rồi sao?”
“Đúng vậy, phảỉ tham gia một cuộc họp, sau khi tan họp cũng không còn chuyện gì khác, anh sẽ về nhà đón em!”
((
Đón em?”
“Đêm nay bà nội hẹn mẹ em cùng ăn cơm, em quên rồi sao?” Mục Cảnh Thiên hỏi.
Hạ Tử Hy:
Nhắc đến chuyện này, Hạ Tử Hy lập tức bừng tỉnh: “Em thật sự quên mất…”
Mục Cảnh Thiên mỉm cười: “Người ta nói phụ nữ mang thai, trí nhớ cũng sẽ suy giảm; Hạ Tử Hy, em quả thật khiến anh tận mắt chứng kiến rồi!”
“Như thế nào? Chê bai em sao?”
“Không có, rất đáng yêu!” Mục Cảnh Thiên mỉm cười nói, yêu thương còn không kịp, làm sao có thể chê bai cô chứ!
Hạ Tử Hy lúc này mới nhếch môi
cười, như vậy còn tạm được.
Lúc này, Mục Cảnh Thiên đột nhiên nhớ đến một chuyện:
“Đúng rồi, nếu bữa sáng đã nguội thì nhớ hâm nóng lại mới được ăn!”
“Vâng, em biết rồi, có điều Mục tiên sinh này, khả năng nấu nướng của anh có tiến bộ rồi đấy!”
“Trên thế giới này chỉ cần là việc anh muốn làm, nhất định sẽ thành công, cho nên anh nói này Hạ Tử Hy, em nếu gả cho anh chính là nhặt được báu vật!”
Hạ Tử Hy tiếp tục ăn, khóe môi nhếch lên nụ cười: “Mục tiên sinh, hiện tại bên ngoài trời trong mây trắng đúng không?”
Mục Cảnh Thiên lúc này đang ngồi trong xe, đặc biệt đưa mắt nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy ánh mặt trời chiếu rọi: “Đúng vậy!” anh trả lời.
“Nếu anh còn tiếp tục thổi phồng, thì sẽ là trời mây âm u đó!”
Mục Cảnh Thiên: trong điện
thoại lúc này truyền đến giọng nói trầm ấm của anh.
Lúc này, Hạ Tử Hy bật cười: “Được rồi, không nói với anh nữa, em ăn sáng trước đây, anh cứ bận việc trước đi, em chờ anh trở về!”
“Được!”
***
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot,
góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!