Bước xuống lầu trực tiếp bước về phía Mục Cảnh Thiên.
“Cảnh Thiên!” vô xuất hiện phía sau lưng anh.
Khi nghe thấy giọng nói của Ngưng Tích vang lên, Mục Cảnh Thiên vẫn không quay đầu chỉ tiếp tục nhìn khung cảnh bên
ngoài, dù cho bên ngoài đen tối, không thể nhìn rõ bất kỳ chuyện gì bên ngoài.
“Anh cũng không nên quá lo lắng, em tin rằng chị Tử Hy nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì cả!” Ngưng Tích bước đến an ủi.
Lúc này, Mục Cảnh Thiên liền nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt đen sáng như đá quý không ngừng nhìn về phía Ngưng Tích, đêm khuya trong phòng khách cũng không mở đèn, chỉ mượn ánh sáng từ ánh trăng sáng bên ngoài, nhưng đôi mắt sáng trong đêm đen khiến người ta vô cùng
kinh ngạc.
Ngưng Tích nhìn anh, nhất thời không biết nên nói như thế nào mới tốt.
“Như thế nào? Tại sao lại nhìn em như vậy?” Ngưng Tích nhìn anh hỏi.
Mục Cảnh Thiên lúc này mới thu hồi tầm mắt: “Ngưng Tích, thời gian em ở đây cũng không còn ngắn nữa, khi nào lại trở về?”
Lại là câu nói đó.
“Anh đang muốn đuổi em đi
sao?” Ngưng Tích hỏi.
“Em cũng đã ở đây lâu như vậy, daddy của em nhất định sẽ rất lo lắng!”
“Daddy gọi điện thoại đến bảo anh phải chăm sóc tốt cho em!” Ngưng Tích đính chính lại.
Mục Cảnh Thiên mím môi, sau một lúc im lặng liền nói: “Tiểu Hy mất tích rồi, đợi đến khi tìm được cô ấy, anh nhất định sẽ chăm sóc thật tốt cho cô ấy, cô ấy lại đang mang thai, anh không có quá nhiều sức lực để chăm sóc cho em!”
Nghe đến đây, Ngưng Tích ngây người: “Anh đang trách em chuyện chị Tử Hy mất tích sao?”
“Em không biết tại sao lại thành ra như vậy, em biết rằng là do em không đúng…”
“Không có liên quan đến em!” cô vẫn chưa dứt lời liền bị Mục Cảnh Thiên cắt ngang.
“Chuyện này là trách nhiệm của anh, không liên quan đến bất kỳ người nào cả!” Mục Cảnh Thiên nói, ánh mắt kiên định, anh không trách al cả, chỉ trách bản thân ngỏ lơ bản xúc của Hạ Tử Hy.
Ngưng Tích nhìn anh, nhất thời không biết nên nói gì mới tốt.
Lúc này, Mục Cảnh Thiên liền đứng lên: “Em cũng nên nghỉ ngơi sớm đi, anh đi trước đây!”
“Anh muốn đi đâu?”
“Tìm cô ấy!”
“Em đi cùng anh!”
“Không cần đầu, anh đi một mình là được!” vừa nói, Mục Cảnh Thiên liền bước đi, lúc này, Ngưng Tích liền xông lên chặn trước mặt anh: “Còn nói anh
không trách em, anh rõ ràng đang chính là tức giận em!”
Nhìn dáng vẻ lúc này của Ngưng Tích, Mục Cảnh Thiên nhíu chặt chân mày: “Chỉ là có chút chuyện không hiểu rõ mà thôi!”
“Cái gì?”
“Em có phải đã nói với Tiểu Hy việc chúng ta đã sớm quen biết hay không?” mặc dù anh không nói, anh đây chỉ đang tìm một cơ hội thích hợp để nói cho cô biết những chuyện liên quan đến Ngưng Tích, nhưng mà như thế cũng không nghĩ được rằng,
Ngưng Tích lại nói trước cho Hạ Tử Hy biết, hại cô ấy suy nghĩ lung tung.
Nhắc đến chuyện này, Ngưng Tích thoáng ngây người, rõ ràng không nghĩ đến Mục Cảnh Thiên sẽ biết chuyện này, nhưng bắt đầu từ ngày hôm đó, cô sớm đã có chuẩn bị.
“Đúng, là do em nói, ngày hôm đó em cùng chị Tử Hy đi dạo phố, cũng chỉ là vô tình nói lỡ miệng mà thôi, em cũng không nói quá nhiều!” Ngưng Tích nói.
Mục Cảnh Thiên nhìn cô im lặng
nữa phần.
“Vì chuyện này nên cô ấy mới mất tích sao? Nếu như là như vậy, em tình nguyện xin lỗi cô ấy!” Ngưng Tích gấp gáp nói, không muốn vì chuyện này làm ảnh hưởng đến tình cảm giữa cô cùng Mục Cảnh Thiên.
“Không cần đâu!” Mục Cảnh Thiên trực tiếp lên tiếng từ chối, giọng nói lạnh nhạt: “Chuyện này là trách nhiệm của anh, không liên quan đến em!” dứt lời liền không tiếp tục nhiều lời với Ngưng Tích, sau đó trực tiếp đi ngang sang cô.