Mục lục
Liên Hôn Cùng Tổng Tài Xấu Xa - Mục Cảnh Thiên - Hạ Tử Hy (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không có, không có, tôi một
đồng cũng không có, tôi một đồng cũng không đưa cho anh!” Ngưng Tích hét lớn, muốn né tránh, nhưng Lục Tiêu An ngược lại không buông tha, giống như muốn tìm thấy chi phiếu trên người cô.
“Không có, không có, tôi một đồng cũng không có, tôi một đồng cũng không đưa cho anh!” Ngưng Tích hét lớn, muốn né tránh, nhưng Lục Tiêu An ngược lại không buông tha, giống như muốn tìm thấy chi phiếu trên người cô.
Ngưng Tích không ngừng chống cự, lùi về sau, dù cho như thế nào cũng không đưa cho anh ta.
Nhưng giống như có chút kích động đến Lục Tiêu An, anh ta bắt đầu giành giật, không ngừng lục soát khắp người cô.
“Lục Tiêu An, anh mau buông tôi ra, nếu anh còn tiếp tục như vậy, Mục Cảnh Thiên sẽ không buông tha cho anh đâu!” Ngưng Tích hét lớn, trực tiếp nhắc đến tên của Mục Cảnh Thiên, vào lúc này, người cô cỏ thể nghĩ đến cũng chỉ có anh ấy.
Sau đó, ba chữ này đối Lục Tiêu An mà nói, giống như một lời nguyền.
Ngân hàng không đồng ý cho anh vay, rất nhiều người cũng không đồng ý đầu tư, nguyên nhân chủ yếu chính vì Mục Cảnh Thiên nhúng tay vào, hiện tại Ngưng
Tích lại nhắc đến người này, anh liền như nổi cơn điên, sắc mặt méo mó đáng sợ: “Mục Cảnh Thiên? Cô đến hiện tại vẫn nhớ về hắn ta, cô xem đi hắn ta hiện tại có đến cứu cô hay không…” vừa nói, anh ta liền lộ ra một nụ cười tàn khốc, hung hăng đẩy Ngưng Tích ngã xuống đất.
Phần đầu của Ngưng Tích liền đập vào một bên cạnh bàn gỗ, đầu óc vang lên ong ong.
Ngước mắt nhìn Lục Tiêu An trước mặt, nhìn anh ta từng bước tiến đến gần, cô lúc này mới bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
“Anh, anh muốn làm gì?” Ngưng Tích lùi về phía sau, nhưng đầu óc xây xẩm, khiến cả người không cách khống chế.
“Làm gì sao? Cô không phải đợi Mục Cảnh Thiên đến cứu cô sao? Cô xem anh ta có đến cứu cô hay không…” vừa nói, anh ta liền từng bước tiến đến gần Ngưng Tích.
Khoảnh khắc này, Hạ Tử Hy đột nhiên xuất hiện trước cửa, khi nhìn thấy cảnh này chân mày nhíu chặt: “Lục Tiêu An, anh muốn làm gì?”
Khi nghe thấy từ phía sau vang lên giọng nói, Lục Tiêu An lập tức quay đầu lại, khi nhìn thấy Hạ Tử Hy, chân mày nhíu chặt, cô ta làm sao lại ở đây?
Hạ Tử Hy chạy vào trong, khi nhìn thấy Ngưng Tích đang ngã trên nền đất: “Ngưng Tích, em làm sao rồi?”
“Tôi không sao, anh, anh ta điên rồi…” Ngưng Tích sự hãi nói, sắc mặt trắng bệch.
Lúc này, Hạ Tử Hy nhìn Lục Tiêu An: “Lục Tiêu An, anh muốn làm gì?”
“Muốn làm gì sao? Cô nói thử xem? Nếu như không phải vì Mục Cảnh Thiên, tôi làm sao lại trờ thành như hiện tại?”
“Anh chơi cổ phiếu thu lỗ, trộm tiền công ty, tất cả đều là lỗi lầm của anh, như thế nào lại trách ngược lại người khác?” Hạ Tử Hy nhìn anh ta nhấn mạnh từng chữ.
Nhìn dáng vẻ ăn nói chính nghĩa của cô, Lục Tiêu An liền bật cười: “Xem ra cô cũng biết rõ mọi chuyện?” sau đó sắc mặt trờ nên méo mó, giương nanh múa vuốt: “Vậy thì như thế nào? Chơi cổ phiếu thua lỗ là chuyện bình
thường, nếu như không phải Mục Cảnh Thiên âm thầm ở phía sau, tôi làm sao lại không thể vay được tiền; những chuyện này đều nhờ vào anh ta ban tặng!” Lục Tiêu An hét lớn.
“Anh suy nghĩ quá nhiều rồi, anh ấy từ trước đến nay chưa từng quan tâm cũng sẽ không nhúng tay vào chuyện của anh!” Hạ Tử Hy nói, điểm này cô vẫn có thể đảm bảo, Mục Cảnh Thiên có nghi ngờ anh ta, nhưng tuyệt đối không nhúng tay vào, nhưng không nghĩ đến Lục Tiêu An lạl đem chuyện này đẩy trách nhiệm lên người Mục Cảnh Thiên.
“Hừ, cô cảm thấy tôi sẽ tin sao? Cũng vừa may cô đã đến đây, vậy thì tôi cũng không sợ anh ta sẽ nhúng tay vào việc của mình nữa rồi!” Lục Tiêu An cười lạnh, đôi mắt u tối khiến người ta run rẩy toàn thân.
Nhìn thấy anh ta từng bước tiến lại gần hai người, Hạ Tử Hy lên tiếng: “Lục Tiêu An, anh muốn làm gì? Anh không phải muốn tiền sao? Anh muốn bao nhiêu, tôi đều có thể cho anh!”
“Cô cho rằng tôi sẽ tin sao?”
“Vậy anh muốn như thế nào?
Anh tốt nhất nên bình tĩnh một chút, cũng vì khi đến đây, tôi đã báo cảnh sát rồi!” Hạ Tử Hy nhìn anh nói, ánh mắt chăm chú quan sát, không quên liếc nhìn mọi thứ xung quanh, nghĩ xem nên chạy thoát như thế nào.
“Báo cảnh sát? Hừ, tôi hiện tại so với chết đi có gì khác biệt, còn sợ cảnh sát sao?” vừa nói, anh ta liền bước về phía Hạ Tử Hy.
Vào giây phút này, Hạ Tử Hy đột nhiên ngồi xuống, nâng Ngưng Tích ngồi dậy: “Mau đi tìm Mục Cảnh Thiên!” cô nói.
“Vậy còn chị thì sao?”
“Mục tiêu hiện tại của anh ta là chị, em mau chạy đi!”
Ngưng Tích không hề do dự, đứng dậy chạy về phía cửa.
“Muốn chạy sao? Tôi xem cô chạy đi đâu!” Lục Tiêu An hung hãng kéo cô quay trở về, chặn lại cửa ra, “Hôm nay ai cũng đừng hòng rời khỏi đây!”
Hạ Tử Hy không nói hai người, trực tiếp cầm lên điện thoại, lại một lần nữa sau khi Lục Tiêu An phát hiện liền bước về phía cô,
đánh bay điện thoại trong tay cô: “Muốn gọi điện thoại? Tôi cho cô gọi điện thoại!” vừa nói, một cú tát mạnh mẽ giáng xuống khuôn mặt Hạ Tử Hy.
Cả người Ngưng Tích đều chết lặng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK