Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
LINK VÀO NHÓM ĐỌC HƠN 750 CHƯƠNGChương 439: Tất nhiên là không ổn rồi
Giống như chỉ cần cô ở bên cạnh hắn, hắn đã cảm thấy vô cùng hài lòng.
“Hạ Tử Hy, em rõ ràng có tình cảm với anh!” Mục Cảnh Thiên từ tốn nói, giọng nói quyến rũ mê người, đôi mắt đen thẫm mang theo ánh nhìn khẳng định chăm chú quan sát cô.
Giọng nói của Mục Cảnh Thiên vừa vang lên liền đánh thức lý trí của Hạ Tử Hy.
Cô lập tức khôi phục tinh thần nói: “Tôi không biết anh đang nói điều gì!” vừa nói liền có ý nhổm người dậy, nhưng cánh tay Mục Cảnh Thiên lại siết chặt lấy cô, khiến cô không cách nào nhúc nhích được nữa phần.
“Mục Cảnh Thiên, anh đang làm cái gì!” Hạ Tử Hy vùng vẫy, không vui nói.
“Trả lời anh!”
«
Cái gì?”
“Em chính là có tình cảm với anh!” Mục Cảnh Thiên cực kỳ bình tĩnh nói.
Hạ Tử Hy nhíu mày: “Mục tổng, anh có phải hay không quá tự tin rồi!”
“Đừng tìm cách chuyển chủ đề, trực tiếp trả lời anh!”
“Không có!” Hạ Tử Hy lên tiếng.
Lúc này, ánh nhìn Hạ Tử Hy tình cờ chạm phải ánh mắt của Mục Cảnh Thiên, nhưng lời vừa muốn thốt ra liền bị nuốt trở lại.
“Không muốn để ý đến anh, mau buông tôi ra, tôi muốn đứng dậy!” vừa nói vừa tiếp tục vùng vẫy, nhưng Mục Cảnh Thiên dù như thế nào cũng không buông tay,
Hạ Tử Hy liền đánh lên người hắn: “Mục Cảnh Thiên, anh mau buông tay cho tôi!”
“Ngô…”
Trong khoảnh khắc chống cự, Mục Cảnh Thiên đột nhiên phát ra âm thân rên ri.
Hạ Tử Hy nhất thời bình tĩnh lại nhìn anh ta: “Anh, anh làm sao vậy?”
Mục Cảnh Thiên lúc này buông cô ra, một cánh tay ôm lấy cánh tay còn lại rên rỉ nói: “Mục Cảnh Thiên, em đây chính là muốn mưu sát chồng mình sao? Cánh tay này vừa mới cứu em, em liền đối xử với nó như vậy!” Mục Cảnh Thiên nhìn cô than phiền tố cáo, bày ra dáng vẻ vô cùng đau đớn.
Khi nghe câu nói này, Hạ Tử Hy lúc này mới bừng tỉnh nhớ ra trên người Mục Cảnh Thiên vẫn còn
vết thương. Cô lập tức nhìn hắn, căng thẳng hỏi: “Thật ngại quá, tôi quên mất trên người anh vẫn còn vết thương, thế nào rồi? vẫn ổn chứ? Còn đau hay không?”
“Tất nhiên là không ổn rồi, em không có lương tâm cứ xuất viện trước, không có người chăm sóc anh, còn cùng Tống Kỳ đi đâu cũng có đôi, em cho rằng anh có thể ở yên tại bệnh viện sao? Tất nhiên là phải gấp gáp xuất viện rồi!” Mục Cảnh Thiên hét lên nói.
Mỗi một câu đều giống như vì cô nên mới làm vậy. Khiến cho Hạ Tử Hy cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.
Hạ Tử Hy ngồi trên thảm trải sàn, nhìn anh ta chân mày nhíu chặt: “Vậy thì phải làm thế nào? Để tôi xem xem!” vừa nói, liền vươn tay về phía trước muốn nhìn xem vết thương của Mục Cảnh Thiên.
Mục Cảnh Thiên nằm im trên sofa, cũng không chống cự, cứ để mặt cô muốn làm gì thì làm.
Nhưng cánh tay Hạ Tử Hy vừa vươn tới, Mục Cảnh Thiên lập tức đau đớn rên rỉ: “Đau…”