Mục lục
Liên Hôn Cùng Tổng Tài Xấu Xa - Mục Cảnh Thiên - Hạ Tử Hy (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 364: Đừng sợ, có tồi ờ đây!
Còn Hạ Tử Hy lúc này đang dựa vào cửa sồ bên tay trái, toàn thân bị trói chặt, miệng cũng bị bịt kín, ánh mắt khép hờ.
“Hạ Từ Hy!” Mục Cảnh Thiên cũng lên một tiếng, khuôn mặt tràn ngập lo lắng và căng thẳng: “Hạ Tử Hy, Hạ Tử Hy…” hắn không ngừng gọi tên cô.
Trong lòng không ngừng vang lên tiếng nói: “Không được xảy ra chuyện! Không được xảy ra chuyện!”
Bàn tay hắn nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên khuôn mặt cồ, cuối cùng mất được một lúc lâu Hạ Tử Hy rốt cuộc cũng có phản ứng, chậm chạp mở mắt, sau khi nhìn thấy Mục Cảnh Thiên,

nước mắt từ tù’ dâng lên.
Khi nhìn thấy cô mở mắt, Mục Cảnh Thiên lập tức vươn tay xé lớp báng keo trên miệng cô xuống, sau đó kiềm tra một phen, trừ phần trán bị thương ra, thì không có vấn đề gì đáng ngại, Mục Cảnh Thiên lúc này mói yên tâm nhìn cô: “Cô thế nào rồi?” Mục Cảnh Thiên vẫn cỏ chút không yên tâm gặng hỏi.
“Tôi không sao cả!” Hạ Tử Hy lắc đầu, cố gắng áp chế nỗi sợ hãi trong lòng.
“Đừng sợ, có tồi ờ đây!” Mục Cảnh Thiên nhìn cô dịu dàng nói.
Hạ Tử Hy gật đầu, tâm trạng cũng từ

từ trở nên bình tĩnh hơn; lúc này Mục Cảnh Thiên vươn tay, giúp Hạ Tử Hy cởi trói hai tay.
Ngay lúc này, Hạ Tử Hy ngước mắt liền nhìn thấy phía sau lưng Mục Cảnh Thiên xuất hiện một bóng người, liền hốt hoảng hét lên.
“Mục Cảnh Thiên, cần thận…” Hạ Tử Hy hét lên.
Nhưng hiện tại tất cá mọi thứ đều quá muộn, Mục Cành Thiên không cách nào phản ứng kịp, Hà Lục Nguyên ở phía sau tay nắm chặt một cây gậy hung hăng đánh lên người Mục Cảnh Thiên.
Giây phút đó, cả người Mục Cảnh

Thiên hung hãng đồ ập lên người Hạ Tử Hy. Khiến cho cô sợ hãi đến cả người đều chết sửng. Chỉ cảm giác hô hấp của bản thân như dừng lại. Ánh mắt nhìn chăm chú vào phía sau đầu Mục Cành Thiên.
“Mục Cảnh Thiên…” Hạ Tử Hy nhẹ nhàng gọi tên anh ta.
Lúc này, Hà Lục Nguyên liền đem Mục Cảnh Thiên kéo ra, đẩy sang một bên, sau đó kéo Hạ Tử Hy từ phía trong ra bên ngoải.
“Ông muốn làm gì? Hà Lục Nguyên, ồng buông tôi ra!” Hạ Tử Hy hét lên.
“Chính vì cô khiến tôi không còn gì, chính cô hại tôi mất đi tất cả, bây giờ

chí cần cô chết đi thì tất cả mọi chuyện đều có thể chắm dứt!” vừa nói, ông ta liền kéo Hạ Tử Hy sang bên đường.
“Vốn dĩ muốn cô chết nhẹ nhàng một chút, nhưng hai người lại tự tìm đường chết, vậy xem ra hôm nay cô chỉ có thể chết ờ nơi này thôi!” vừa nói, Hà Lục Nguyên liền nhìn Hạ Tử Hy: “Nếu như cô chết rồi, nhó’ rằng đừng đến tìm tôi; muốn tìm thì cứ việc đi tìm Lăng Tiêu Vân!” vừa dứt lời, ông ta liền hung hăng đem Hạ Tử Hy đẩy xuống.
Ngay giây phút đó, Mục Cảnh Thiên căn bản không kịp ra tay với Hà Lục Nguyên, chỉ có thể xông lên tóm lấy Hạ Tử Hy. vốn dĩ cảm giác bản thân

Sắp rơi xuống, nhưng không nghĩ đến lại có người tóm chặt lấy cồ, khi quay đầu lại liền nhìn thấy Mục Cảnh Thiên, Hạ Tử Hy ngây người: “Mục Cảnh Thiên…”
“Tóm chặt lắy tôi!” Mục Cảnh Thiên nói với cô, cùng vì dùng sức quá độ, cả khuôn mặt đỏ bừng, bàn tay ra sức tóm chặt lấy cánh tay Hạ Tử Hy.
Hạ Tử Hy nhìn hắn ta, không biết nên nói điều gì.
Lúc này, Hà Lục Nguyên nhìn hai người bọn họ, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh, khuôn mặt nhăn nhó đáng sợ nói: “Xem ra hai người cũng thật sự ân ái yêu thương nhau, vốn dĩ tôi chỉ muốn giết một người, nhưng hiện

tại…tôi thành toàn cho cả hai vậy!” vừa nói, ông ta liền bước qua, ra sức đẩy Mục Cảnh Thiên xuống dưó’i.
“Đừng…” Hạ Tử Hy vẫn chưa dứt lời đã nhìn thấy cà người Mục Cành Thiên rớt xuống.
Giây phút lăn xuống vực thẳmt Mục Cảnh Thiên vươn tay, ôm cô vào lòng, cả hai người liền lăn xuống sườn dốc.

Giây phút lãn xuống vực thẳm, Mục Cảnh Thiên vươn tay, ôm cô vào lòng, cả hai người liền lãn xuống sườn dốc. Không biết cả hai người đã lãn mất bao lâu, Hạ Tử Hy chi cảm thấy, cỏ một đôi bàn tay, ôm chặt lảy cô, ôm chặt phần đầu cùng CO’ thể của cô.
Cuối cùng, bọn họ cũng đã ngừng lại. Cũng không biết đập vào đâu, chỉ nghe thấy Mục Cảnh Thiên rên lên một tiếng.
Trải qua vài giây sau, Hạ Tử Hy mó’i phản ứng lại, từ trong vòng ôm của Mục Cảnh Thiên ngẩng đầu lên, nhưng cũng vì đêm khuya cành vật tối đen không nhìn rõ cảnh vật xung quanh, nhưng với khoảng cách gần

như vậy cũng vẫn có thể nhìn rõ khuôn mặt cúa Mục Cảnh Thiên, khi nhìn thấy hai mắt Mục Cảnh Thiên nhắm chặt: trên mặt vẫn có vết thương, cô nhẹ nhàng lên tiếng: “Mục Cảnh Thiên, anh càm thấy thế nào rồi?”
Mục Cảnh Thiên vẫn bất động.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK