Chương 433: Anh có thể đừng nói đùa không?
“Vậy thì được, vậy em không làm phiền hai người!” vừa nói, Lăng Tiêu Vân liền miễn cưỡng mỉm cười, sau đó liền xoay người nhanh chóng rời khỏi.
“Vậy thì được, vậy em không làm phiền hai người!” vừa nói, Lăng Tiêu Vân liền miễn cưỡng mỉm cười, sau đó liền xoay người nhanh chóng rời khỏi.
“Được!” Mục Cảnh Thiên gật đầu, cũng không hề có ý giữ cô lại, Lăng Tiêu Vân cũng quay lưng bước đi.
Hạ Tử Hy ngồi một bên, từ đầu đến cuối đều không lên tiếng một câu nào.
Mục Cảnh Thiên sau khi quay về chỗ ngồi nhìn Hạ Tử Hy, suy nghĩ một chút liền nói: “Anh cùng Tiêu
Vân đã chia tay rồi!”
Khi nghe thấy điều này, động tác dùng bữa của Hạ Tử Ty liền dừng lại một lát, sau đó tiếp tục cúi đầu thường thức món ăn: “ồ!”
Khi nhìn thấy phản ứng của Hạ Tử Hy, Mục Cảnh Thiên nhíu mày không vui nói: “Hạ Tử Hy, phản ứng của em là như thế nào?”
Nghe đến chuyện này, Hạ Tử Hy ngước mắt nhìn anh ta: “Anh muốn tôi có phản ứng như thế nào? Đập bàn sau đó hét lên rằng anh cùng cô ta vẫn còn vấn vương tình cũ hay sao?”
Khi nghe thấy câu nói này của Hạ Tử Hy, Mục Cảnh Thiên nhếch môi cười: “Nếu như em phản ứng như vậy, anh sẽ cảm thấy rất vui!”
Hạ Tử Hy nhìn anh ta mỉm cười: “Không nghĩ rằng Mục tổng lại thích phụ nữ đanh đá, đáng tiếc tôi không phải là loại người như vậy!”
“Đừng nói dù cho hai người vẫn còn vấn vương tình cũ, dù cho hai người thật sự vẫn còn quen nhau, thì tôi cũng sẽ không phản ứng như vậy!” Hạ Tử Hy từ tốn nói, tiếp tục thường thức món ăn của mình, chính là một điệu bộ
không quan tâm bất kỳ điều gì.
Khi nghe thấy câu nói này của cô, bản thân Mục Cảnh Thiên đã cảm thấy không vui, ánh mắt sắc bén ngầm quan sát Hạ Tử Hy khá lâu, nhớ đến chuyện gì, khóe môi nhếch lên nói: “Vậy sao? Vậy tại sao vừa rồi em lại để lộ dáng vẻ không vui chứ? Đó là tại sao chứ? Không lẽ chính là vì…em đang ghen sao?”
Nghe đến đây, Hạ Tử Hy đang thưởng thức rượu vang suýt chút nữa phun ra hết toàn bộ.
Ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt oán
trách nhìn Mục Cảnh Thiên, cô lau khóe môi, nhịn không được lên tiếng: “Anh có thể đừng nói đùa không?”
“Dáng vẻ hiện tại của anh giống như đang đùa giỡn sao?” Mục Cảnh Thiên không vui nói.
“Rất giống!”
“Hạ Tử Hy!”
Hạ Tử Hy nhìn anh ta, không chút nhẫn nại nói: “Mục tổng, tự tin là tốt, nhưng tự luyến thì không!”
Nhìn dáng vẻ miệng lưỡi lanh lợi của cô, nếu như hai người bọn họ không phải đang ở nơỉ công cộng, Mục Cảnh Thiên nhất định sẽ dùng phương pháp riêng của hắn để chặn lại miệng lưỡi của cô. Lúc này hắn chỉ đành hung hăng trừng mắt nhìn cô, sau đó tiếp tục ăn thức ăn của mình.
Sau khi dùng cơm xong, cả hai liền trực tiếp quay về công ty.
Lúc này Lăng Tiêu Vân nhìn theo bóng lưng của hai ngườỉ bọn họ, trong lòng nói không hết tủi thân cùng khổ sở. Tại sao lại đối xử với cô như vậy? Cô vẫn còn đang
chim đắm trong nỗi đâu, bọn họ vậy mà lại có thể vui vẻ ờ bên nhau.
Không! Tuyệt đối không thể!
Nếu như cô không có được, người khác cũng đừng mơ tưởng đến!
Nhìn theo bóng lưng đã rời đi của hai người bọn họ, trên khuôn mặt Lăng Tiêu Vân liền lộ ra nét tàn nhẫn.
***
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!