“Em đã thuyết phục được cô ấy, hiện tại đang ở dưới chung cư của Lục Tiêu An chờ cô ấy thu dọn hành lý!”
Nghe đến đây, Mục Cảnh Thiên mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, trước đây anh bảo Huống Thiên Hựu khuyên nhủ nhưng không có tác dụng gì, không nghĩ đến Hạ Tử Hy lại có thể giải quyết được.
“Vậy được, anh đợi tin tức của hai người, có chuyện gì thì trực tiếp gọi điện thoại cho anh!”
“Được!”
Sau khi đơn giản nói vài câu liền cúp máy.
Ngay khi Hạ Tử Hy cúi người lấy đồ, chiếc xe của Lục Tiêu An liền dừng lại, từ trên xe bước xuống, sau đó đi lên lầu.
Khi Hạ Tử Hy ngồi thẳng người, chỉ bắt được bóng lưng của anh ta.
Ngưng Tích lúc này đang ở trên lầu thu dọn, vừa thu dọn xong hành lý, liền chuẩn bị ra ngoài; lúc này cánh cửa được bật mờ.
Ngưng Tích ngây người, nhìn thấy Lục Tiêu An, không nghĩ đến anh ta vậy mà lại có chìa khóa của nơi này.
Chân mày Lục Tiêu An nhíu chặt, liếc mắt nhìn hành lý đang đặt một bên: “Em muốn đi đâu?”
“Tôi muốn quay trờ về!” Ngưng Tích trực tiếp nói, giọng nói không còn chút khách sáo như trước đây, hiện tại cô một chút cũng không muốn nhìn thấy anh ta.
“Quay về? Tại sao?” vừa nói, Lục Tiêu An liền tiến lên trước một
bước, nhưng anh vừa tiến lên thì Ngưng Tích liền lùl lại: “Anh đừng đến gần tôi!”
Lúc này, Lục Tiêu An càng cảm thấy có gì đó bất ổn: “Ngưng Tích, em làm sao vậy?” anh dịu dàng hỏi.
Nhìn dáng vẻ giả vờ của anh ta, Ngưng Tích đột nhiên cảm thấy kinh tờm: “Lục Tiêu An, anh đừng giả vờ, chuyện cùa anh, tôi đã sớm biết rồi!”
“Chuyện gì?” Lục Tiêu An hỏi.
“Em trai anh không phải đã bị bắt
vào một năm trước vì sử dụng ma túy sao? Vậy thua lỗ cổ phiếu? Làm sao thua lỗ được chứ?” Ngưng Tích nhìn anh hỏi.
Khuôn mặt vốn dĩ đang dịu dàng, sau khi nghe thấy những lời này của Ngưng Tích, chậm rãi căng cứng, anh mỉm cười nói: “Ngưng Tích, những chuyện này em nghe ai nói vậy, không hề có chuyện này!”
“Anh không cần giả vờ, lợi dụng tình cảm lừa gạt đầu tư; Lục Tiêu An, tôi thật không nhận ra anh chính là loại người như vậy!” Ngưng Tích tức giận hét lớn.
Sau đó, Lục Tiêu An liền thu lại nụ cười, khuôn mặt nhăn nhó: “Xem ra, cô cái gì cũng đã biết!”
“Xem ra mọi chuyện đều là thật!”
“Cô nói không sai, là thật, vậy thì như thế nào? Nguồn vốn lưu động của công ty tôi xảy ra vấn đề đây là sự thật!”
“Tôi không muốn nghe anh nói, tránh ra, tôi muốn rời khỏi!” Ngưng Tích hét lên, sau đó muốn bước ra ngoài.
Lục Tiêu An đứng đối diện cô, chặn lại đường đi của Ngưng
Tích: “Cô không phải nói sẽ cho tôi mượn tiền để xoay vòng sao? Tiền đâu?”
Đã đến lúc này rồi mà anh ta vẫn muốn tiền.
“Tôi một đồng cũng không cho anh, dù cho ném đi tôi cũng sẽ không cho anh!” Ngưng Tích hét lớn, anh ta khiến cô trước mặt Mục Cảnh Thiên cùng Hạ Tử Hy mất mặt, cô làm sao có thể cho anh ta mượn tiền.
Lúc này, Lục Tiêu An ngược lại trở nên vô cùng hung hăng: “Mau đưa tiền cho tôi, nếu không cô
đừng hòng rời khỏi nơi này!”
“Anh…”
“Tiền để ở đâu, đưa cho tôi, chỉ cần đưa cho tôi thì tôi sẽ thả cô ra!” vừa nói Lục Tiêu An liền tiến lên, bắt đầu lục soát khắp người cô.
“Anh đang làm gì, mau buông tôi ra, Lục Tiêu An, anh cách xa tôi một chút!”
“Tiền để ờ đâu, mau đưa cho tôi, cô mau đưa tiền cho tôi!”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK