Mục lục
Liên Hôn Cùng Tổng Tài Xấu Xa - Mục Cảnh Thiên - Hạ Tử Hy (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đọc truyện hay: Tổng tài anh quá bá đạo rồi

Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!

LINK VÀO NHÓM nhayhȯ。cøm
ĐỌC FULL

Nhấc người đứng dậy, vừa muốn rời khỏi, lúc này A Thuật ngược lại động đậy thân mình, mở mắt ra nhìn cô.
Khi nhìn thấy Đô Đô đang ở bên cạnh, thoáng ngây người.
“Anh tỉnh rồi?” Đô Đô nhìn anh mỉm cười nói, giống như ánh sáng ban mai, vô cùng ấm áp.
A Thuật không lên tiếng, chỉ gật đầu thừa nhận.
“Thật ngại quá, đêm hôm qua uống nhiều, chiếm giường của anh!” Đô Đô nói.
“Không có gì!” A Thuật nói, chậm rãi dời tầm mắt, không nhìn cô, cứ cỏ cảm giác cô như vậy có chút kỳ quái.
“Anh thật sự là một người đàn ông tốt, cùng tôi uống rượu, trò chuyện, nghe tôi kể khổ, không những vậy, trong nhà có một người con gái ngủ say, không những không chiếm tiện nghi của tôi, còn cho tôi ngủ trên giường.”
A Thuật: “…”
Chủ đề này thật không biết nên tiếp lời như thế nào.
Lúc này, Đô Đô liền đứng dậy, tâm trạng giống như trở nên tốt hơn rất nhiều: “Anh muốn ăn gì? Tôi đi làm cho anh!”
“Đều được!” A Thuật lạnh nhạt nói.
Đô Đô gật đầu, cũng không tiếp tục hỏi tiếp, cũng vì cô cũng phát hiện ra, A Thuật không kén ăn, sau đó liền đứng dậy nhấc thân bước về phía nhà bếp.
A Thuật ngồi bất động trên ghế
sofa, vừa mới tỉnh ngủ, chân mày nhíu chặt, ánh mắt nhìn về phía nhà bếp.
“Cái gì cũng không có…” Đô Đô từ trong nhà bếp bước ra, khuôn mặt đờ đẫn nhìn A Thuật.
A Thuật ngồi trên ghế sofa, sau khi nghe lời này của Đô Đô liền đứng dậy: “Tôi ra ngoài mua!”
Đô Đô đứng một bên, có chút thất thần, lúc này cô mới phát hiện ra mục đích mình đến đây chính là chăm sóc cho A Thuật.
“Không, không, không được, vết
thương của anh vẫn chưa khỏi, nhanh chóng nằm xuống giường, tôi sẽ đi mua!”
“Tôi hiện tại đã không còn chuyện gì rồi!”
“Vậy thì cũng không được, đã nói rõ ràng rằng tôi chăm sóc anh, như thế nào lại để anh đi mua chứ, tôi đi, tôi lập tức đi ngay!” vừa nói, Đô Đô liền tìm kiếm túi xách của mình, thay một đôi giày mới, sau đó trong ba mươi giây liền bước ra ngoài cửa.
Chỉ nghe thấy một tiếng cạch vang lên, căn phòng lập tức trở
nên yên tĩnh.
A Thuật đứng im, nghĩ đến dáng vẻ vừa rồi của cô, khuôn mặt anh tuấn bất giác hiện lên nụ cười khó lòng quan sát được.
Thời gian trôi qua chưa được bao lâu, chuông cửa lại vang lên một lần nữa.
A Thuật cho rằng là Đô Đô đã quay trờ lại, liền tiến lên mở cửa.
Thời gian trôi qua chưa được bao lâu, chuông cửa lại vang lên một lần nữa.
A Thuật cho rằng là Đô Đô đã quay trở lại, liền tiến lên mở cửa.
Sau khi mở cánh cửa, nét dịu dàng trên khuôn mặt đột thời biến mất.
“A Thuật…” Lăng Tiêu Vân đứng trước cửa, khi nhìn thấy A Thuật liền gọi một tiếng.
“Có chuyện gì sao?” A Thuật lạnh nhạt trả lời, trong giọng nói chỉ còn lại sự xa cách.
Lăng Tiêu Vân từng bước tiến lại gần, nhìn anh: “A Thuật, giúp em, hiện tại chỉ có anh mới có thể giúp em mà thôi!”
Nghe đến đây, A Thuật liền bước vào trong, xoay lưng đối diện không muốn tiếp chuyện cô.
Lăng Tiêu Vân nhíu mày, bước lên phía trước: “Anh làm sao vậy?”
“Không có gì cả!”
“Giúp em, hiện tại cũng chỉ có anh mới có thể giúp em được thôi!”
A Thuật vẫn giữ im lặng, không hề lên tiếng, Lăng Tiêu Vân nhíu chặt chân mày, ánh mắt híp lại, cảm nhận được sự lạnh nhạt của A Thuật: “Anh làm sao vậy?”
“Anh hiện tại bị thương, không làm được bất kỳ chuyện gì cả!” A Thuật nói, uyển chuyển từ chối
CÔ.
Bị thương?
Ánh mắt Lăng Tiêu Vân liếc nhìn vết thương trên người anh, trong đầu hiện lên hình ảnh đã xảy ra đêm đó: “A Thuật, chuyện đêm đó chỉ là một sự hiểu lầm mà thôi,
là do em uống nhiều…”
Trùng hợp vào lúc này, Đô Đô cũng xuất hiện ngay trước cửa nhà, trùng hợp nghe thấy những lời bọn họ nói.
A Thuật vừa chuẩn bị lên tiếng nói điều gì đó, lúc này cánh cửa bên ngoài đột nhiên bị đẩy ra.
“Ồ, thì ra là như vậy, vết thương của A Thuật, thì ra do chính người con gái cô gây ra!” Đô Đô sau khi bước vào trong nhà, liền trực tiếp nói với Lăng Tiêu Vân.
Đối với người đột nhiên xuất
hiện, Lăng Tiêu Vân nhíu mày hỏi: “Anh là ai?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK