“Như thế nào?” Mục Cảnh Thiên hỏi.
“Sợi dây chuyền này nhìn vô cùng bình thường, dựa theo tính cách cùa Vinh cẩm, ông ấy nhất định sẽ không tặng những thứ đồ tầm thường!” Hạ Tử Hy từ tốn nói, ngược lại không phải xem
thường, chính là Vinh cẩm trước đây ra tay rộng lượng, sẽ không vô duyên vô cớ tặng một món đồ bình thường cho Tiểu Thời Quang.
Đặc biệt còn trong một buổi tiệc như đêm qua.
Mục Cảnh Thiên ngược lại mỉm cười, từ tay cô đón lấy xem xét, ánh mắt lóe lên ánh sáng: “Món đồ này, quả thật không đáng tiền, nhưng nếu nhắc đến ngược lại vô cùng đáng giá!”
“Mục tiên sinh, là em nghe không rõ hay là anh biểu đạt không rõ
ràng?” Hạ Tử Hy nhướng mày.
Mục Cảnh Thiên mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía sợi dây chuyền kia: “Ông ấy không tặng bất kỳ bao lì xì nào, nhưng món đồ này tuyệt đối quý trọng hơn rất nhiều so với những món quà của những người có mặt tại buổi tiệc!”
“Tiếp tục!”
“Món đồ này có thể huy động người trong giới xã hội đen!”
Hạ Tử Hy vỡ lẽ: “Anh chính là nói…”
Mục Cảnh Thiên gật đầu: “Mặc dù nói rằng, Vinh cẩm đã rút lui khỏi giới xã hội đen, nhưng mà người bước đến vị trí này, có mấy ai thật sự có thế hoàn toàn rút lui được chứ, nếu như anh đoán không sai sợi dây chuyền này bất kể đi đến nơi nào, cũng có thể đảm bảo an toàn cho Tiểu Thời Quang.
Hạ Tử Hy hiện tại lúc này mới biết rằng món quà Vinh cẩm tặng có bao nhiêu quý giá.
Suy nghĩ một lát cô liền nói: “Món quà này có phải quá quý trọng hay không?” Hạ Tử Hy có một
cảm giác không trả được ân tình.
Mục Cảnh Thiên gật đầu, quả thật là như vậy.
Hạ Tử Hy trong lòng đang có tính toán, cô từ trước đến này cũng không quá thích nợ người khác, hiện tại như thế nào lại nhận được món quà quý giá như vậy.
“Em không lẽ muốn trả về?” Mục Cảnh Thiên giống như chỉ cần một ánh mắt liền biết được suy nghĩ của Hạ Tử Hy.
“Món quà này không nhận được!”
“Vậy thì không cần phải trả lại!” Mục Cảnh Thiên nhanh chóng trả lời, tình yêu ông ngoại dành cho cháu, có chỗ nào cần trả lại chứ, chỉ là những lời kế tiếp Mục Cảnh Thiên không nói ra mà thôi.
Anh không phải không muốn nói cho Hạ Tử Hy, chỉ là, Vinh cẩm cũng có sự suy nghĩ của bản thân, nếu như ông ấy không nói trước, anh như thế nào có thể mờ lời được chứ.
Hơn nữa cô hiện tại vừa mới trở về, trước mắt ổn định lại, nếu như có chuyện gì, sau này lại nói vậy.
Nghe thấy lời này của Mục Cảnh Thiên, ánh mắt Hạ Tử Hy híp lại: “Mục tổng, anh là người không thích nợ ân tình của người khác mà!”
Hạ Tử Hy vẫn hiểu rõ Mục Cảnh Thiên!
Mục Cảnh Thiên ngược lại nhướng mày: “Người ông nội này cũng không thể xem như uổng công nhận được, huống hồ có lẽ khi chúng ta nhận lấy, ông ấy sẽ càng vui vẻ hơn, không ai sẽ tặng món đồ mà mình không nỡ cho người khác, cho nên chỉ cần người ta tặng, chúng ta lại gửi trả
về, như vậy cũng không tốt!”
Mục Cảnh Thiên nói.
Lời này có chút đạo lý…
Hạ Tử Hy gật đầu: “Được thôi!”
Có điều có thể đảm bảo an toàn của Tiểu Thời Quang, đây quả thật chính là một sự mê hoặc lớn, có bậc cha mẹ nào không hy vọng con cái của mình có thể khỏe mạnh lớn lên chứ!
Cho nên phần lễ này, Hạ Tử Hy sẽ khắc ghi trong lòng.
Chỉ trong lòng Hạ Từ Hy dâng lên
một cảm giác vô cùng vi diệu cùng đặc biệt, nhưng đã bị cô cất giấu lại.
Vinh gia.
Vinh Cẩm nhìn bức ảnh của Tiểu Thời Quan, khuôn mặt nghiêm nghị hiện lên nụ cười hiền hậu.
Thật sự là càng nhìn càng thấy đáng yêu.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK