“Trách em việc gì?”
“Bỏ lại mình chị, tự mình bỏ chạy…” mặc dù biết rằng không tốt, nhưng Ngưng Tích vẫn phải nói, giọng nói càng lúc càng nhỏ, nhỏ đến mức, bản thân cô cũng có chút xấu hổ.
“Thời điểm đó, bỏ chạy chính là bản năng muốn sống của con người, huống hồ thời điểm đó nếu như em không chạy trốn, chị hiện tại cũng sẽ không ở đây, có lẽ cả hai chúng ta đều xảy ra
chuyện!” Hạ Tử Hy nhàn nhạt nói.
Ngưng Tích nhìn Hạ Tử Hy, giây phút này cô đột nhiên hiểu rõ điều gì.
Rất lâu sau, nhìn sang Hạ Tử Hy, không biết nên nói gì mới tốt.
Cuối cùng, cô bật cười: “Tôi hiện tại hình như đã hiểu tại sao Cảnh Thiên lại thích chị rồi!”
Hạ Tử Hy có chút khó lý giải lời này của cô, nhướng mày nhìn cô hỏi: “Tại sao?”
“Không tại sao cả!” Ngưng Tích lên tiếng, sau đó ánh mắt khẳng định nhìn về phía Hạ Tử Hy. “Tôi sẽ tự chịu trách nhiệm về việc mình đã gây ra!”
Hạ Tử Hy nhíu mày, nhìn cô: “Em muốn làm gì?”
Ngưng Tích mỉm cười: “Chị yên tâm, chuyện gì tôi cũng không làm!”
Hành động này của cô khiến cho Hạ Tử Hy có chút mù mờ khó hiểu, chính vào lúc cô muốn lên tiếng thì cánh cửa phòng bệnh đột nhiên bật mở, Mục Cảnh
Thiên lúc này tiến vào.
Khi nhìn thấy Hạ Tử Hy cùng Ngưng Tích đang ngồi một bên trò chuyện, Mục Cảnh Thiên sắc mặt không chút cảm xúc bước vào.
Ngưng Tích lập tức đứng dậy nhìn anh: “Cảnh Thiên!”
“Em tại sao lại ở đây?” Mục Cảnh Thiên bước qua, đem phần ăn sáng đặt lên bàn.
Mặc dù anh không trách cứ cô, nhưng thái độ lạnh lùng, khiến cho trong lòng Ngưng Tích từng
trận nhói đau.
“Không có gì, chị Tử Hy em về trước đây!” vừa dứt lời, liền xoay người bước ra bên ngoài.
Tại sao khi nhìn dáng vẻ lúc này của Ngưng Tích, Hạ Tử Hy ngược lại cảm thấy có chút không nỡ.
Đặc biệt giống như một đứa trẻ chịu ủy khuất nhưng không thề nói.
Chờ đến khi Ngưng Tích đã bước ra ngoài, Hạ Tử Hy lúc này mới nhìn Mục Cảnh Thiên lên tiếng:
“Anh làm sao vậy?”
“Cái gì gọi là làm sao?” Mục Cảnh Thiên biết rõ còn cố hỏi
“Anh đang trách Ngưng Tích sao?”
“Không có!” anh lạnh nhạt nói, ánh mắt không nhìn thẳng về phía cô.
Nhưng thái độ lạnh nhạt đã bán đứng anh.
“Em hiện tại càng cảm thấy Ngưng Tích chính là một đứa trẻ!” Hạ Tử Hy nói.
Mục Cảnh Thiên sau khi sắp xếp xong phần ăn sáng, liền mang qua cho cô, Hạ Tử Hy tiến sát lại gần, nghĩ muốn ăn chút cháo, nhưng đột nhiên phát hiện ra một bên tay không cách nào nhấc lên được.
Cũng là Mục Cảnh Thiên sơ suất.
“Để anh!” anh lại một lần nữa nhận lấy chén cháo từ tay cô, sau đó cẩn thận thổi nguội, sau đó đút cho Hạ Tử Hy.
Cô ngược lại vô cùng hường thụ cảm giác được Mục Cảnh Thiên chăm sóc, liền há miệng ăn.
“Cô ấy nói với em điều gì?”
“Cô ấy đến cảm ơn em!”
Hạ Tử Hy rõ ràng có thể nhận ra biểu cảm của Mục Cảnh Thiên có chút kinh ngạc, nhưng cũng không nói bất kỳ điều gì.
Nhìn thấy anh không lên tiếng,
Hạ Tử Hy cũng không tiếp tục chủ đề này.
Sau khi ăn sáng xong, cũng vừa kịp lúc Hạ Thiên cùng Hứa Vy Nhân đến thăm, sau đó đến Mục lão thái thái cùng Mục phu nhân, tiếp đó đến Khả Khả cùng Đô Đô,
dù sao phòng bệnh chưa từng có một giây phút yên tĩnh.
Đô Đô trong lúc bận rộn cũng chạy đến: “Hạ Tử Hy, cậu như thế nào lại nhập viện rồi!”
Hạ Tử Hy bày ra dáng vẻ bất lực: “Năm nay nhiều kiếp nạn!”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK