Chương 433: Mục Cảnh Thiên, trò đùa này không buồn cười chút nào!
Nghe lời tuyên bố của anh ta, Hạ Tử Hy chỉ biết đứng im sửng sốt không thôi, không ngừng hoài nghi bản thân có phải nghe lầm những gì Mục Cảnh Thiên đang nói.
Nhưng khi nhìn thấy Mục Cảnh Thiên đang đứng trước mặt mình, những lời bên tai vừa rồi, cô có thể xác định được bản thân mình không hề nghe lầm.
Hàng lông mi dài nhẹ nhàng chớp mở, lúc này khi cô quan sát Mục Cảnh Thiên trong lòng liền có một suy nghĩ, có phải anh ta lại nói đùa gì hay không?
Suy nghĩ trong chốc lát, Hạ Tử Hy bình tĩnh nói: “Mục Cảnh Thiên, trò đùa này không buồn cười chút nào!”
“Anh không nói đùa, những lời anh nói đều là sự thật!” Mục Cảnh Thiên gấp gáp lên tiếng.
“Lần trước ở bệnh viện, anh đã muốn thổ lộ nói cho em biết, nhưng anh lại không biết nên mở lời như thế nào, lúc đó anh không có cách nào xác định được đây có phải là tình yêu hay không, cho nên chỉ có thể nói rằng anh rất muốn em; quả thật anh rất muốn có được em, nhưng anh
càng muốn có được trái tim của em. Hạ Từ Hy, em có hiểu rõ những gì anh đang nói không?” Mục Cảnh Thiên hỏi cô, sợ rằng cô sẽ không tin những gì hắn nói.
Từ trước đến nay, chưa từng có một lần nào, hắn lại muốn có một người tin tường mình như vậy.
Hạ Tử Hy rốt cuộc cũng chết lặng, cô im lặng quan sát Mục Cảnh Thiên, giống như đang suy ngẫm xem những lời nói này của anh ta thật giả ra sao. Nhưng đáng tiếc rằng cô không nhìn thấu.
Nhìn dáng vè chìm vào im lặng, không nói bất kỳ điều gì của Hạ Tử Hy, chỉ cần nhìn cô như vậy, Mục Cảnh Thiên liền thở phào nhẹ nhõm mà nghĩ rằng, đột nhiên hắn phát hiện ra, nói ra những điều trong lòng không hề khó khăn như hắn đã nghĩ.
ít nhất, vào giây phút này, trong lòng hắn cảm thấy vô cùng thoải mái. So với việc cứ im lặng giữ trong lòng càng thoải mái hơn.
Ánh mắt thâu sâu nhìn cô, Mục Cảnh Thiên từ từ lên tiếng: “Hạ Tử Hy, anh không biết tình yêu rốt cuộc là thứ gì, trước khi quen
biết em, anh căn bản không biết thứ đó như thế nào, cũng không biết làm sao để biểu đạt tình cảm bản thân, chỉ biết ích kỉ bảo vệ lấy lợi ích của bản thân, bất kể trên thương trường hay trong chuyện tình cảm, anh đều nắm chặt lợi thế trong tay; từ trước đến nay chỉ làm những chuyện mang lại lợi ích cho bàn thân, anh vẫn luôn cho rằng những chuyện như vậy sẽ không ngừng tiếp diễn; nhưng cũng vì sự xuất hiện của em đã thay đổi tất cả mọi thứ…”
‘Khi nhìn thấy em bị thương, anh chỉ muốn bảo vệ em thật tốt; khi
nhìn thấy em gặp nguy hiểm, anh chỉ muốn dốc hết sức bảo bọc em; khi nhìn thấy em ở bên người đàn ông khác, anh chỉ điên cuồng muốn bóp chết em…cho đến hiện tại anh vẫn không cách nào xác định được đây có phải là tình yêu hay không, nhưng anh có thể xác định được một việc chính là anh không thích em ờ bên Tống Kỳ, cũng không thích em ờ bên bất kỳ người đàn ông nào khác, anh chỉ muốn em ờ bên anh!” Mục Cảnh Thiên nhìn cô nhấn mạnh từng chữ, đôi mắt sâu đen như ngọc thạch không ngừng lóe sáng.
Mỗi một câu, mỗi một chữ đều xuất phát từ tận đáy lòng của hắn.
Cho dù có vài lời nói ra có chút không thích hợp, nhưng lại càng chân thật giúp biểu đạt rõ nội tâm của hắn; Mục Cảnh Thiên hắn chính là loại người như vậy!
Hạ Tử Hy đứng im nghe từng lời này, không vì bất kỳ điều gì, cô đột nhiên tin tưởng vào từng lời của người đàn ông trước mặt này. Mặc dù, cô đã cố hết sức nhắc nhờ bản thân, không được tin, tuyệt đối không được tin tường vào những lời nói này,
nhưng tận sâu thẳm trong trái tim cô vẫn lựa chọn tin tưởng Mục Cảnh Thiên.
Bởi vì cô biết rõ rằng Mục Cảnh Thiên là một người đàn ông kiêu ngạo đến như vậy cho nên từ trước đến giờ chưa từng nói dối. Anh ta có thể nói được những lời này quả thật khiến cho Hạ Tử Hy vô cùng cảm động.
Hơn nữa, từ lần trước anh ta đã không tiếc mạng sống cùa bản thân đề cứu cô, Hạ Tử Hy đã cảm nhận được, nhưng có những lời cho dù không nói ra, cô cũng vĩnh viễn không có cách nào tin
được.
Nhìn Mục Cảnh Thiên, Hạ Tử Hy hồi lâu cũng không biết nên trả lời anh ta như thế nào. Giây phút này, cô quả thật có chút chấn động.
“Cho nên…xin hãy cho anh một cơ hội, anh không biết đoạn tình cảm này có thể kéo dài được bao lâu, nhưng anh nhất định sẽ nỗ lực hết mình để duy trì cũng như bảo vệ nó!” Mục Cảnh Thiên vô cùng chân thật nhìn cô nói.
đứng trước mặt cô, một hồi lâu mới khôi phục tinh thần.