Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
LINK VÀO NHÓM nhayhȯ。cømĐỌC FULL
Đọc FULL BỘ duy nhất tại Nha yho.com
Chương 516: Vô cùng quen thuộc!
Chính vào ngày lúc này, có một người bước vào.
“Đội trưởng, ở hiện trường vụ án phát hiện ra một vật không thuộc về nạn nhân!” người đó cầm một chiếc túi bước vào.
Mục Cảnh Thiên vừa chuẩn bị rời khỏi.
Đột nhiên nhìn thấy thứ bên trong chiếc túi nilon trong suốt, có chút ngây người.
Nhìn thứ đồ vật này, sau đó gật đầu nói: “Được, tôi biết rồi, trước mắt cứ mang đến phòng vật chứng đi!”
“Đợi một lát!” lúc này, Mục Cảnh Thiên lên tiếng, giây kế tiếp, trực tiếp cầm lấy túi đồ trong tay người cảnh sát kia.
Bên trong có một chiếc nhẫn.
Một chiếc nhẫn kim cương hình tam giác.
Vô cùng quen thuộc!
Mục Cảnh Thiên nhíu chặt chân mày, trong mắt càng thêm phần thâm sâu.
Mục Cảnh Thiên nhíu chặt chân mày, trong mắt càng thêm phần thâm sâu.
Nhìn hành động của Mục Cảnh Thiên, đội trường đội cảnh sát liền tiến đến, nhìn anh: “Mục tổng, anh nhận ra món đồ này sao?”
Nghe thấy giọng nói này, Mục Cảnh Thiên lúc này mới quay đầu lại nhìn người nọ: “Hả?”
“Mục tổng có từng nhìn thấy qua chiếc nhẫn này không? Hay là anh có quen biết với chủ nhân của chiếc nhẫn này?”
Mục Cảnh Thiên lúc này mới khôi phục lại tinh thần, ngây người sau đó lên tiếng: “Không có, không quen biết!”
“Vậy anh vừa rồi…”
“Chiếc nhẫn này hình như là kiểu dáng công ty chúng tôi sản xuất, cho nên vừa rồi khi nhìn thấy có chút kinh ngạc!” Mục Cảnh Thiên nói.
Sau khi nghe thấy điều này, người cảnh sát nọ liền lên tiếng: “Vậy Mục tổng có thể kiểm tra thử xem ai đã từng mua qua kiểu dáng này hay không?”
Mục Cảnh Thiên lắc đầu: “Không rõ!”
“Tôi về công tỵ sẽ cho người kiểm tra, nếu như có bất kỳ thông tin gì sẽ thông báo với anh!” Mục Cảnh Thiên nói.
“Vậy cũng được, vậy thì làm phiền đến Mục tổng rồi!” người cảnh sát nói.
Mục Cảnh Thiên gật đầu, sau đó liếc mắt về phía chiếc nhẫn, lúc này mới xoay người rời khỏi cục cảnh sát.
Nhìn theo bóng lưng vừa rời khỏi
của Mục Cảnh Thiên, người cảnh sát kia cũng cảm thấy có chút nghi ngờ, xoay người nói với một người cảnh sát phía sau: “Đem món đồ này đến phòng vật chứng, sau đó thông báo cho Hạ Tử Hy đến đây một chuyến…”
Sau khi Mục Cảnh Thiên bước ra ngoài, bước lên trên xe, trong đầu không ngừng hiện lên dáng vẻ kiểu dáng của chiếc nhẫn vừa roi.
Khóe môi mím chặt, ánh mắt thâm sâu khó dò khiến cho người khác khó lòng đoán được trong lòng anh đang suy nghĩ gì.
Hi vọng, không giống như những gì anh đang nghĩ đến!