Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
LINK VÀO NHÓM nhayhȯ。cøm ĐỌC FULL
—
Lúc này, Mục Cảnh Thiên từ tay trợ lý phía sau nhận lấy một món quà sau đó đưa cho Ngưng Tích: “Quà của anh cùng Tiểu Hy, chúc em càng ngày càng xinh đẹp!”
Động tác nhận quà thoáng đình trệ, vốn dĩ muốn mở ra xem nhưng thoáng chần chừ, sau đó liền mỉm cười nói: “Cảm ơn hai người!” cô vẫy vẫy món quà trong
tay.
“Chúc mừng sinh nhật!” Hạ Tử Hy nhàn nhạt nói, cô cũng không hề nghĩ đến Mục Cảnh Thiên chỉ mua một phần quà.
Lúc này, tam thiếu cũng đồng loạt tặng quà sinh nhật.
“Xem ra em đã được mùa rồi!” Ngưng Tích mỉm cười nói, che đậy sự thất vọng của bản thân.
“Anh thấy người đến cũng kha khá rồi, có phải có thể bắt đầu rồi hay không?”
“Không bằng khiêu vũ một điệu thì như thế nào?” Ngưng Tích đề nghị.
Huống Thiên Hựu gật đầu: “Tất nhiên có thể, khiêu vũ trước, sau đó cắt bánh kem!”
Ngưng Tích mỉm cười, sau đó âm nhạc bắt đầu vang lên, ánh mắt Ngưng Tích nhìn về phía Mục Cảnh Thiên.
Ai biết rằng Mục Cảnh Thiên ngược lại đưa tay về phía Hạ Tử Hy: “Có thể mời em một điệu khiêu vũ hay không?”
Hạ Tử Hy mỉm cười, dù cho mệt mỏi thì cũng phải khiêu vũ một điệu với anh, nếu không Mục Cảnh Thiên sẽ không có mặt mũi.
Bàn tay đặt lên tay Mục Cảnh Thiên, hai người cùng bước về phía sàn nhảy.
Huống Thiên Hựu phát hiện tình huống không đúng, liền vươn tay về phía Ngưng Tích: “Ngưng Tích, anh cùng em khiêu vũ thì như thế nào?”
“Được thôi!” Ngưng Tích nhếch môi nờ nụ cười, sau đó cùng
Huống Thiên Hựu đi về phía sàn nhảy.
Những năm này, làm gì có thể tìm được một người anh em tốt như Huống Thiên Hựu chứ, thật biết cách hóa giải tình huống.
Lúc này, theo điệu khiêu vũ, Mục Cảnh Thiên ngược lại quan sát Hạ Tử Hy: “Như thế nào lại mang đôi giày này?”
“Đôi giày này thoải mái hơn một chút!”
Chân mày Mục Cảnh Thiên nhíu lại, đây không phải là phong cách
bình thường của Hạ Tử Hy, cô từ trước đến nay đều phân biệt rất rõ ràng tình huống, nên ăn mặc như thế nào, cô đều biết rõ, nhưng hiện tại…
“Em có gì không vui sao?”
“Không có!” Hạ Tử Hy trả lời vô cùng chắc chắn, sau đó lên tiếng: “Như thế nào chỉ mua một phần quà?”
“Hai người chúng ta chỉ mua một phần quà vẫn chưa đủ hay sao?”
Hạ Tử Hy tất nhiên biết rõ Mục Cảnh Thiên có ý gì, chỉ mỉm cười
nhưng cũng không nói thêm bất kỳ điều gì.
Lúc này, Đô Đô đang ăn uống, nhìn thấy Mục Cảnh Thiên đang khiêu vũ cùng Hạ Tử Hy, lúc này mới thỏa mãn, đợi lát nữa lại đi nhìn Ngưng Tích, tiếp tục ăn…
Huống Thiên Hựu cùng Ngưng Tích khiêu vũ, nhưng ánh mắt vẫn không ngừng nhìn về phía Mục Cảnh Thiên.
Huống Thiên Hựu quan sát: “Như thế nào? Không bằng để em cùng Cảnh Thiên khiêu vũ một điệu?”
“Hả?” Ngưng Tích khôi phục tinh thần, nhìn về phía Huống Thiên Hựu: “Cái gì?”
“Có cần để em khiêu vũ một điệu với Cảnh Thiên?”
“Không cần, chị Tử Hy có lẽ sẽ không vui đâu!”
“Nói như thế nào thì em cũng là ân nhân cứu mạng của Cảnh Thiên, Hạ Tử Hy sẽ không tức giận đâu!” vừa nói, ngay lúc Ngưng Tích vẫn chưa kịp chuẩn bị, Huống Thiên Hựu đột nhiên buông lỏng tay.
“Cảnh Thiên, đổi bạn nhảy nào!” khi nhận được tín hiệu từ Huống Thiên Hựu, Mục Cảnh Thiên không thể không buông tay Hạ Tử Hy, thuận lợi đón lấy Ngưng Tích.