Tất cả những chuyện này cũng có nguyên nhân vì cô ấy đã mang thai! Nhưng tại sao, cô lại không nói cho anh biết chứ.
Đô Đô nhìn anh: “Anh biết tại sao Tiểu Hy lại không nói cho anh biết chứ?”
“Cũng vì cô ấy cảm thấy thất vọng đối với anh!” Đô Đô nhấn mạnh từng chữ nói, mỗi một chữ giống như một nhát dao trên tim Mục Cảnh Thiên.
Mục Cảnh Thiên đứng im một góc, trước giờ vẫn lý trí, người luôn bày mưu tính kế như anh
nhất thời không biết nên xử lý như thế nào.
Lúc này, trong đầu hiện lên các hình ảnh đã xảy ra.
Nghĩ đến mỗi lần cô cười nhạt, mỗi một lần im lặng, anh giống như có thể cảm nhận được sự bất lực cùng bất đắc dĩ.
Càng cảm thấy nỗi đau trong lòng
CÔ.
“Ngưng Tích thật sự đơn giản chỉ là ân nhân cứu mạng của anh hay sao?” Đô Đô trực tiếp hỏi, giọng nói mang vài phần châm
chọc.
Câu hỏi này của cô khiến cho Mục Cảnh Thiên lập tức ngẩng đầu nhìn Đô Đô.
Anh chỉ cười lạnh: “Rất kỳ lạ tại sao tôi biết đúng không? Ngưng Tích sớm đã nói cho Tiểu Hy biết, cô ấy vẫn luôn chờ anh giải thích, nhưng anh từ đầu đến cuối anh đến một câu giải thích cũng không có!”
Lời này của Đô Đô khiến cho chân mày Mục Cảnh Thiên nhíu chặt.
“Mục Cảnh Thiên, nếu như anh thật sự yêu cô ấy, thì sẽ không làm ra những chuyện như vậy tại bữa tiệc sinh nhật, anh chỉ nhìn thấy bàn tay Ngưng Tích bị phỏng, vậy anh có nhìn thấy bàn tay của Tiểu Hy không? Sự tồn thương mà anh mang đến cho cô ấy, bất kể anh muốn bù đắp như thế nào, thì chuyện của ngày hôm nay cũng là sự thật, nếu như đứa trẻ trong bụng của cô ấy xảy ra chuyện gì…” lời nói được một nửa Đô Đô cũng không tiếp tục nói, chỉ để lại một câu cho anh ta: “Tôi xem như đã nhìn lầm anh
rồi!”
Dứt lời liền xoay người rời khỏi.
A Thuật ở một bên quan sát, cuối cùng liền xoay người rời đi.
Hạ Tử Dục cũng nhìn Mục Cảnh Thiên, hung hăng liếc mắt nhìn anh ta, sau đó cũng bước lên xe rời khỏi.
Mục Cảnh Thiên đứng bất động, hiện tại nơi này chỉ còn lại một mình anh, lời này của Đô Đô vẫn văng vẳng bên tai.
Thật ra những lời cô ấy nói đều không phải không có đạo lý.
Chỉ là bản thân anh cũng có điều khó nói, chỉ là những chuyện này so với Hạ Tử Hy, đột nhiên không cách gì so sánh được.
Cũng không biết đã đứng bao lâu, anh lúc này mới khôi phục tinh thần, nhìn bốn phía giống như đang tìm một hình ảnh.
Nhưng hiện thực đã nhắc nhở anh rằng, Hạ Tử Hy đã mất tích.
Ba nhóm người tìm cả một ngày trời, nhưng mà vẫn không có chút tin tức nào.
Hạ gia, Hạ Tử Hy vẫn chưa quay
trở về.
Còn tại chung cư của cô cũng không hề có.
Đã khuya như vậy cô ấy còn có thể đi đâu được chứ?
Điện thoại vẫn trong trạng thái khỏa máy.
Tìm kiếm một lúc lâu, cuối cùng vẫn không có kết quả, lúc này Mục Cảnh Thiên liền cầm lên điện thoại, sau đó gọi đến một số điện thoại, rất nhanh điện thoại liền có người nghe máy.
A Kiệt lúc này đang dùng cơm, nhìn thấy số điện thoại của Mục Cảnh Thiên, lập tức lên tiếng: “Tổng giám đốc, có chuyện gì sao?”
“A Kiệt, giúp tôi điều tra tất cả khách sạn ở thành phố A xem thử có tên cùa Tiểu Hy hay không!”
Tên của Tiểu Hy…?
“Mục tổng, đã xảy ra chuyện gì hay sao?” A Kiệt hỏi.
“Không cần hỏi bất kỳ chuyện gì cả, lập tức điều tra giúp tôi!”