Mục lục
Liên Hôn Cùng Tổng Tài Xấu Xa - Mục Cảnh Thiên - Hạ Tử Hy (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

A Thuật:             anh nhìn Đô Đô,

không biết nên nói tiếp như thế nào.

Đô Đô tự mình lẩm bẩm nói: “Chính là muốn anh ta tự mình đi tìm, cho anh ta biết được rằng cái gì mới là điều quan trọng, trước đây ủy khuất cho Tiểu Hy, hiện tại cũng đến lúc trừng phạt anh ta rồi!”

A Thuật: “…”

“Có nghe thấy hay không, nếu như anh dám nói cho người khác biết, em sẽ không buông tha cho anh!” Đô Đô uy hiếp nói.

Anh còn có thể nói được gì cơ chứ? Chỉ có thể phục tùng.

Huống hồ, anh cũng không biết Hạ Tử Hy rốt cuộc đang ở đâu, dù cho muốn nói cho người khác biết trước, cũng không có gì để nói.

Chỉ là…

Chân mày A Thuật nhíu chặt.

Cách suy nghĩ giữa đàn ông cùng phụ nữ vĩnh viễn đều không giống nhau.

Phụ nữ là động vật tình cảm còn đàn ông là động vật lý trí, cũng vì nguyên nhân như vậy, mới cần sự tiếp xúc cọ sát với nhau!

Cả một ngày một đêm cũng không hề có bất kỳ tin tức nào liên quan đến Hạ Tử Hy.

Mục Cảnh Thiên thật sự như muốn phát điên!

Anh từ trước đến nay chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày Hạ Tử Hy cứ như vậy mà mất tích, hoặc chính là đang cố ý trốn anh!

Chỉ cần nghĩ đến việc anh có thể vĩnh viễn không gặp lại cô, đánh mất cô, chỉ khiến anh không ngừng muốn hét lớn lên!

Đối mặt với hiện tại, anh đột

nhiên cảm thấy bản thân trở nên vô lực.

Hạ Tử Hy, cho dù em thật sự tức giận anh cho dù em từ nay về sau không để ý đến anh, vậy có thể nghe anh giải thích một lần hay không!

Nghĩ đến đây, ngón tay thon tay xuyên vào mái tóc đen dày.

Lúc này, điện thoại của anh đột nhiên vang lên. Liếc mắt nhìn số điện thoại gọi đến, Mục Cảnh Thiên trực tiếp nghe máy.

“Alo…”

“Cảnh Thiên, con có phải đang ở bên cạnh Ngưng Tích hay không?” trong điện thoại vang lên giọng nói dịu dàng của Mục phu nhân.

“Không có!” Mục Cảnh Thiên trả lời, anh hiện tại một lòng một dạ chỉ có Hạ Tử Hy, làm sao có thể ở bên cạnh Ngưng Tích được chứ.

“Không ở bên cạnh con hay sao? Vậy con bé có thể đi đâu được chứ? Dì Lý nói rằng, con bé đêm qua không quay về, sáng sớm nay lên phòng gọi cũng không thấy đâu!” Mục phu nhân nói.

“Có lẽ đã đi tìm Thiên Hựu, mẹ cũng đừng lo lắng, cô ấy không có chuyện gì đâu!” Mục Cảnh Thiên nói.

“Vậy được thôi, vậy Tử Hy…đã có tin tức gì hay chưa?” Mục phu nhân hỏi.

Mục Cảnh Thiên tiếp tục im lặng, sau đó lên tiếng trả lời: “vẫn chưa!”

“Con cũng đừng quá lo lắng, Tử Hy là một đứa trẻ có chừng mực, sẽ không có chuyện gì đâu!”

“Con biết rồi!”

Vừa dứt lời, liền cúp điện thoại.

Mục Cảnh Thiên ngồi bất động trên ghế, chỉ cần nghĩ đến Hạ Tử Hy liền cảm giác như có một thứ gì đang đè chặt lên trái tim anh, khiến cho đến cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Bất kể như thế nào, anh cũng không thể ngồi ôm cây đợi thỏ, nhất định phải tìm đưực Hạ Tử Hy.

Nghĩ đến đây, cầm lấy chìa khóa trên bàn, xoay người tiếp tục bước ra ngoài.

Khi vừa bước lên xe, lúc này điện thoại của anh lại vang lên một lần nữa, khi nhìn thấy là một số điện thoại xa lạ, anh lập tức ngây người, cho rằng người gọi đến chính là Hạ Tử Hy liền lập tức nghe máy.

“Alo…”

“Xin hỏi có phải là Mục Cảnh Thiên tiên sinh hay không?”

“Chính là tôi!”

“Chúng tôi là bệnh viện Nhân Hoà, Ngưng Tích tiểu thư hiện tại đang ở bệnh viện chúng tôi, làm

phiền anh đến đây một chuyến có được không?”

Ngưng Tích sao?

Sững người trong giây lát anh liền nói: “Được, tôi biết rồi, tôi lập tức qua đó!” sau khi cúp điện thoại, liền lál xe xuất phát đến bệnh viện.

Nữa tiếng đồng hồ sau, anh đã đến bệnh viện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK