Mục lục
Long tế chí tôn (full 836 chap) – Truyện tiểu thuyết ngôn tình tác giả: Cố Tiểu Tam
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cái gì?

Tên cầm đầu kinh hãi.

Nhiều người như vậy mà không thể thắng một mình cậu ta.

Hắn rất rõ thực lực của mấy tên đàn em dưới trướng mình, họ đều là kẻ có thể lấy một chọi ba, bây giờ lại bị tên nhãi ranh nhìn có vẻ yếu đuối mỏng manh này quật ngã.

Hắn ta hơi hối hận, tên nhóc này đánh nhau giỏi như vậy chắc chắn mình không phải đối thủ của cậu ta.

Tên cầm đầu cắn răng, giơ cánh tay lên, họng súng đen ngòm nhắm thẳng vào Trần Dương: "Chết đi ranh con, kiếp sau nhớ đừng cố ra mặt."

Nói xong, hắn đặt tay lên cò súng.

“Cẩn thận!”

Trong khoảnh khắc đó Vu Lan hết sức lo sợ.

Theo bản năng, Trần Dương muốn né tránh, nhưng khi ánh mắt anh lướt qua hai cô gái nhỏ sau lưng đang run rẩy, anh lại do dự.

Nếu anh tránh ra, viên đạn này nhất định sẽ bắn vào người một trong hai cô gái.

Tránh?


Không tránh?

Trong chớp mắt, Trần Dương quyết định chọn cái phía sau.

Vu Lan cũng nhìn thấy hai cô gái phía sau Trần Dương, trong lòng sợ hãi bắt đầu run rẩy.

Cuối cùng cô cũng hiểu Trần Dương có thể tránh mà tại sao lại không tránh, bởi vì anh muốn đỡ đạn cho hai người xa lạ.

Bất chợt Vu Lan có một cảm giác không nói nên lời, nhìn Trần Dương bằng ánh mắt kinh ngạc, có khâm phục, thậm chí còn có cả tôn thờ.

Đúng lúc đó, ngón tay tên cầm đầu động đến cò súng.

Bùm!

Theo tiếng súng vang lên, thân thể Trần Dương rung động mạnh, anh cảm giác toàn bộ vai trái của mình đã mất đi cảm giác, trong nháy mắt máu tươi chảy ra từ miệng vết thương.

Ngay sau đó là cơn đau kịch liệt, anh cắn chặt răng, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu toát ra từ hai bên thái dương, rơi xuống ngực.

Tay phải anh nhanh chóng xé chiếc áo phông của mình, sau đó băng bó vết thương, anh vừa đau đớn hít thở vừa cười nói: "Hừ, kỹ thuật bắn súng của mày hơi tệ đấy.”

Vừa dứt lời, toàn bộ đại sảnh lặng ngắt như tờ, đặc biệt là đám người ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, kinh hãi đến há hốc miệng, tên nhóc này cũng gan dạ lắm, trúng đạn rồi mà còn dám khiêu khích tên côn đồ.

Vu Lan vô cùng sốt ruột, muốn xông ra, tên cầm đầu lại chĩa họng súng vào Trần Dương: "Cô đừng cử động, cô mà bước tiếp thì tôi sẽ nổ súng."

Vu Lan sợ tới mức dừng bước ngay lập tức: "Được, tôi không qua đó, anh đừng kích động."

Đúng lúc hắn lơ đãng konog chú ý, Trần Dương nhanh chóng đưa tay về phía ngang hông, cầm vào chuôi kiếm.

Thanh kiếm này luôn được Trần Dương dắt cạnh hông, cuối cùng hôm nay cũng có thể sử dụng.



Anh dùng sức rút ra, thanh kiếm rung lên hóa thành cây dao cứng.

“Trúng.”

Đan điền anh trầm xuống, phần eo phát lực, thanh kiếm dài rời khỏi tay chém thẳng một vết thương dài tóe máu trên cánh tay tên côn đồ.

Trong lúc bị đau, chiếc súng trong tay hắn ta cũng rơi xuống đất.

Hắn trừng mắt, trong ánh mắt đó chợt hiện vẻ hoảng loạn. Một giây sau, hắn ta lập tức rút ra một lưỡi dao sắc nhọn từ bên hông, kề lên cổ một bé gái cạnh hắn.

Bất chấp vết thương, hắn gào lên: "Đừng qua đây, nếu mày dám qua đây tao sẽ giết nó."

Cô bé khoảng tầm 6 -7 tuổi, chưa bao giờ trải qua chuyện như vậy, lập tức bị dọa khóc thét.

Mẹ kiếp, tên cầm thú này lại dám lấy cô bé nhỏ tuổi như vậy làm con tin, điều này sẽ tạo nên thương tổn lớn đến mức nào trong lòng cô bé.

Trần Dương giận dữ, không nhẫn nhịn được nữa, chỉ muốn xông lên.

“Mày đừng qua đây, mày mà bước qua tao sẽ ra tay.” Vừa nói hắn vừa ghì con dao vào sát cổ cô bé, lớn tiếng nói: "Lui ra phía sau, lui ra phía sau hết cho ông."

Trần Dương dừng bước, không dám tiến thêm.

Lúc này, đồng bọn của tên côn đồ bị Trần Dương đánh ngất cũng đã tỉnh lại, lúc đầu bọn chúng mơ hồ, sau đó nhớ ra mình vẫn đang cướp ở ngân hàng, nháo nhào ngồi dậy, nhìn thấy cánh tay đại ca chảy máu đầm đìa cũng không kịp phản ứng.

“Khốn kiếp, nhanh tỉnh táo lấy tiền đi, chúng ta rút.”

“Ối ối.”

Đồng bọn của tên côn đồ đã phản ứng được, tranh thủ vác tiền lên vai, bước nhanh ra ngoài.

Kẻ cầm đầu bắt giữ cô bé dần dần lui ra cửa.

Ra khỏi đó, bọn chúng nhanh chóng lên một chiếc xe tải Jinbei, chẳng mấy chốc biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

Bọn côn đồ vừa đi, mọi người trong đại sảnh thở phào nhẹ nhõm, họ đều có cảm giác đã sống sót sau kiếp nạn.

“Đáng chết, bọn chúng đã bắt cô bé đi rồi.”

Vu Lan tức giận mắng, đi trên đôi giày cao gót đến trước mặt Trần Dương: "Trần Dương, mau lái xe, chúng ta đuổi theo chúng.”

Trần Dương che miệng vết thương cười gượng gạo: “Chị mau gọi điện cho cục để cảnh sát điều thêm người, đối phương có súng, hai chúng ta đuổi theo không an toàn."

Anh cũng muốn cứu cô bé nhưng bây giờ anh đang bị thương, sức chiến đấu giảm đi nhiều, nếu vội vàng xông lên chỉ sợ cái mạng nhỏ của mình cũng không còn.

“Không được, bây giờ phải mau đuổi theo, không thì thời gian qua lâu bọn chúng sẽ trốn thoát.” Vu Lan sốt ruột giậm châm. "Đến lúc đó cô bé sẽ bị nguy hiểm. Trần Dương, coi như tôi xin anh, lái xe đi cùng tôi được không?"

Lúc đó, tên côn đồ ở trong xe.

Bọn chúng tháo khăn trùm đầu xuống để lộ khuôn mặt thật.

Nhìn túi tiền trước mặt, trên mặt mỗi người đều tràn đầy vẻ kích động.

“Nguy rồi, anh Lỗi, đằng sau có chiếc xe đang đuổi theo chúng ta.”



Vừa lúc đó, tên côn đồ đang lái xe nhìn vào gương chiếu hậu thấy được chiếc xe đằng sau, lập tức hoảng loạn kêu lên.

Những tên côn đồ khác cũng vội nhìn về phía sau, ai nấy đều biến sắc, tên lái xe chính là thằng nhãi ranh đã đánh gục bọn họ trong ngân hàng.

Không xong rồi, thằng nhãi ranh này dám đuổi đến tận đây.

“Làm thế nào đây anh Lỗi, thằng nhãi này lợi hại như vậy, đã trúng một phát đạn mà còn dám đuổi theo.”

“Đừng hoảng hốt!” Người được gọi là anh Lỗi lạnh lùng nói: "Hắn đã trúng một phát đạn, chắc chắn sức chiến đấu giảm đi không ít, chúng ta lái xe lên núi, như vậy bọn nó muốn tìm chúng ta cũng khó.”

Tên cầm đầu tên là Triệu Lỗi, là một kẻ liều mạng không chuyện ác nào không làm, trước đây không lâu vừa chạy trốn đến thành phố Tây Xuyên, hắn tập hợp những tên đàn em này để chuẩn bị làm một vụ lớn rồi chạy đến thành phố tiếp theo, không ngờ lại đụng phải tên cứng đầu khó giải quyết như Trần Dương, suýt nữa thì xôi hỏng bỏng không.

Có điều vẫn còn may, tuy xảy ra chuyện bất ngờ nhưng cuối cùng tiền vẫn tới tay.

Hơn nữa hắn còn nhanh trí bắt một cô bé làm con tin, có lá bùa hộ mệnh này trong tay chắc chắn đối phương không dám hành động thiếu suy nghĩ. Chỉ cần lợi dụng điểm này, bọn họ nhất định sẽ đào thoát thành công.

Nghĩ tới đây, hắn không nhịn được liền nở nụ cười đắc ý.

Mà lúc này, trên chiếc xe tải Mercedes phía sau.

Vu Lan thúc giục: "Trần Dương, vượt lên, chặn đường đi của bọn chúng, ép bọn chúng dừng lại."

“Đừng vội, về đến giữa sườn núi chắc chắn bọn họ sẽ dừng xe.”

Trần Dương cười khẩy, hướng chạy của bọn cướp ngu xuẩn này là núi Đông Mang ở phía đông thành phố Tây Xuyên, cũng chính là nơi lần trước Trần Dương gặp phải bọn trộm.

Anh nhớ rất rõ, đường quốc lộ sửa đến chân núi là không sửa nữa, đi lên chỉ có một con đường đất, hơn nữa đường núi chỉ đến giữa sườn núi là hết đường đi.

Vì vậy anh hoàn toàn không cần lấy đá chọi đá, nhỡ hai chiếc xe xảy ra va chạm, làm tổn thương đến cô bé bên trong thì đúng là sai lầm.

Hơn nữa, cô bé cũng là bùa hộ mệnh của bọn chúng, khi chưa tẩu thoát thành công, bọn họ sẽ không dám làm hại cô bé.

Vu Lan một lòng muốn khống chế kẻ bắt cóc, cứu cô bé ra, nên chẳng nghĩ được nhiều như vậy.

Đúng lúc cô chuẩn bị lên tiếng thúc giục lần nữa, thì nhìn thấy vết thương trên bờ vai Trần Dương, lúc này cô mới để ý toàn bộ trong xe đều ngập tràn mùi máu tươi.

Cô hơi lo lắng hỏi: "Vết thương của anh không sao chứ?"

Trong lòng Vu Lan áy náy tự trách mình, sao bản thân lại lỗ mãng như vậy, bây giờ Trần Dương đã trúng đạn rồi.

“Không sao.” Trần Dương đè nén đau đớn, ra vẻ thoải mái nói.

Đúng lúc đó, hai chiếc xe một trước một sau cùng đến chân núi.

Chỉ thấy chiếc xe tải phía trước bất chấp tất cả lái về hướng đường đi lên núi, Trần Dương cũng không hề do dự đi theo sau.


Dần dần, đường núi bắt đầu hẹp vào, cuối cùng cũng hết đường.


Đám côn đồ vội vàng vác tiền, ép cô bé xuống xe.


Vu Lan cũng mau chóng mở cửa xe và đuổi theo.


Trần Dương nhìn vào chỗ ngồi phía sau, lấy con dao găm của Từ phu nhân giấu trong quần áo, tuy bên hông anh vẫn còn thanh kiếm, nhưng thêm một vũ khí vẫn sẽ tốt hơn, không chừng còn có thể tạo ra hiệu quả bất ngờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK