"Rè rè ~" Điện thoại đổ chuông chưa được hai lần, thì Ngụy Minh Đông bắt máy. Để Từ Tiểu Nhu nghe được, Tô Diệu còn cố ý mở loa ngoài. Đường Tĩnh liếc nhìn người gọi tới, lập tức mở cờ trong bụng, bà mỉm cười nói: "Con gái ngoan, thì ra dây chuyền của con là do Minh Đông tặng cho con sao. Minh Đông tốt với con quá, người đàn ông như vậy, con đã chiếm được Minh Đông thì phải giữ cho chặt." Giọng của bà ta rất lớn, những người ngồi ở mấy bàn bên cạnh đều nghe thấy cả, mọi người liên tục quay lại nhìn. Đường Tĩnh cố ý nói cho Trần Dương nghe, so với Ngụy Minh Đông, anh thật sự chẳng ra sao. Mà lúc này, Ngụy Minh Đông đang cầm một suất hộp cơm, ngồi xổm ở bên đường ăn ngấu nghiến. Tô Diệu gọi điện thoại tới khiến anh ta rất bất ngờ, chẳng lẽ cô ấy không biết anh ta đã phá sản rồi hay sao? Anh ta và cơm vào miệng, nghĩ ngợi, rốt cuộc anh ta đắc tội với ai, mà đến cả nhà họ Trần cũng không gánh nổi anh ta. Luận về vai vế, mẹ của anh ta là em gái của trưởng tộc nhà họ Trần cơ đấy, mặc dù chỉ là nhánh phụ, nhưng địa vị cũng không hề thấp. Anh ta cầu xin mẹ đi tìm trưởng tộc, trưởng tộc cũng rất dè dặt, nói thẳng là anh ta đắc tội với người không nên đắc tội. Ngụy Minh Đông ở hiện tại, nghèo tới nỗi đến con chó nhìn thấy anh ta cũng ghét bỏ. Mặc dù anh ta không biết Tô Diệu gọi điện thoại cho anh ta để làm gì, nhưng anh ta vẫn bắt máy: "Alo, Diệu Diệu." "Minh Đông, ‘Trái Tim Mùa Thu’ anh tặng tôi đã nhận được rồi, rất đẹp, anh...có lòng rồi." Tô Diệu hơi đỏ mặt rồi nói tiếp: "Tôi muốn hỏi anh một chút, anh có thể mua được một chiếc dây chuyền ‘Thiên Không Chi Thành’ khác không?" "Trái Tim Mùa Thu?" Ngụy Minh Đông ngẩn người, nói: "Diệu Diệu, cô đang nói chiếc dây chuyền mà tôi bỏ ra hai trăm nghìn tệ nhờ người ta mô phỏng theo sao?" "Là hàng nhái?" "Đúng vậy, mấy hôm trước anh muốn đưa nó cho em, chẳng phải đã bị gã chồng vô dụng của cô làm mất rồi sao?" Ngụy Minh Đông bật cười, nói: "Sợi dây chuyền đó giờ còn đang ở nhà anh đây, nếu em muốn thì anh tiện thể bán cho em là được." "Bán cho tôi?" Tô Diệu có chút mơ hồ, nghe khẩu khí của Ngụy Minh Đông, thì có vẻ sợi dây chuyền cô đang đeo không phải do anh ta tặng cô rồi. "Tiền công làm sợi dây chuyền đó, thêm cả chi phí vật liệu tổng cộng là năm trăm nghìn tệ, chúng ta là người quen, anh lấy của em bốn chín nghìn tệ vậy." Ngụy Minh Đông vui vẻ, hiện giờ anh ta đã nghèo lắm rồi, bán sợi dây chuyền này đi, còn có thể thu về ít vốn. "Cảm ơn, không cần đâu." Nói xong, Tô Diệu cúp điện thoại. Dường như mọi chuyện có chút phức tạp, rốt cuộc là ai tặng sợi dây chuyền này cho cô vậy? Đột nhiên, Tô Diệu nhìn sang Trần Dương đang ngồi ở bàn. Chẳng lẽ...là anh ta? Cô chợt nhớ tới tình cảnh ngày hôm đó sau khi ném đồ mà Ngụy Minh Đông tặng cho cô đi, Trần Dương nói anh muốn tặng "Thiên Không Chi Thành" thật cho cô... Thật sự là anh ta sao? Tô Diệu không nhịn được mà nhìn sang Trần Dương. Trần Dương sờ sờ cái bụng của anh, ăn no quá đi mất, cả một bàn thức ăn ngon, chẳng ai cướp của anh cả. Nếu như bọn họ không ghét anh thì tốt hơn rồi. Trần Dương lau miệng, hài lòng ợ một tiếng thật no nê, thì đúng lúc nhìn thấy Tô Diệu đang nhìn anh, Trần Dương mỉm cười. "Thật là, mình đang nghĩ gì vậy, làm sao mà anh ta tặng mình món đồ quý giá như vậy được cơ chứ? Đúng là nằm mơ giữa ba ngày mà." Tô Diệu cảm thán một tiếng, không đoán mò nữa. "Ừm, trâm cài tóc cô gái này đang dùng trông cũng khá thú vị đấy, hình như là một món đồ cổ." Trần Dương nhìn Từ Tiểu Nhu, cô cài một chiếc trâm cài tóc điêu khắc bạch ngọc, nhìn phong cách này thì hẳn là đồ từ thời nhà Minh, đây là một món đồ cổ. Có câu nói, thịnh thế đồ cổ, loạn thế hoàng kim. Nhà họ Trần đầu tư vào rất nhiều món đồ cổ quý giá, mưa dầm thấm lâu, Trần Dương cũng có năng lực phân biệt đồ cổ. Sau đó, nhà họ Trần còn đặc biệt mời vị đệ nhất giám định bảo vật ở Hoa Hạ, thầy Vương Càn tới làm sư phụ giám định bảo vật cho nhà họ Trần. Khi đó, cứ tới kỳ nghỉ hè là Trần Dương lại tới chỗ ông ấy học tập. Nếu anh không nhìn nhầm, thì trâm cài tóc mà Từ Tiểu Nhu đang dùng hẳn là được điêu khắc từ ngọc bích, nhìn kiểu dáng thì hẳn là đồ thời nhà Minh, hơn nữa còn là quý tộc hoàng gia mới có thể dùng. Bất kỳ món đồ cổ nào, chỉ cần liên quan tới hoàng gia thì giá trị đều rất đáng sợ, nếu đem nó đi bán đấu giá, ít nhất cũng phải lên tới mười triệu, còn là mười triệu đô la. "Được rồi, mọi người đều im lặng một chút đi." Lúc này, bà Tô đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình, bà kéo tay Tô Diệu, hiền từ nói: "Diệu Diệu, mau nói cho bà biết, làm thế nào mà cháu thương lượng với tập đoàn Huyễn Ngu được vậy?" Tô Diệu đứng dậy, thái độ có chút lúng túng, cô suy nghĩ một chút, rồi thành thật nói: "Hôm...hôm đó sau khi cháu tới tập đoàn Huyễn Ngu, đợi ở phòng họp mấy phút, đến cả chủ tịch mới nhậm chức của tập đoàn Huyễn Ngu còn chưa thấy đâu, thì trợ lý chủ tịch tới nói với cháu, bọn họ muốn hợp tác với chúng ta." "Cái gì!" "Còn có chuyện tốt như vậy sao!" "Tôi không nghe nhầm đấy chứ?" "Thì ra cô ta chẳng làm gì cả mà cũng thành công ký được hợp đồng, như vậy cũng dễ dàng quá rồi!" "Phải đấy phải đấy, tôi còn tưởng cô ta lợi hại thế nào, sớm biết đơn giản như vậy thì tôi đã tới rồi." Tô Diệu vừa nói xong, mọi người liền bàn tán ồn ào cả lên. Nghe những lời nghi ngờ và gièm pha kia, Tô Hải đang ngồi trong đám đông liền đứng dậy, đi tới trước mặt lão thái thái nhà họ Tô, nhỏ giọng nói: "Bà nội, hôm đó sau khi cháu bị tập đoàn Huyễn Ngu đuổi cả người lẫn quà đi, chúng ta lại phái Tô Diệu qua đó, nhất định là tập đoàn Huyễn Nhi bị thành ý của nhà họ Tô chúng ta làm cảm động, cho nên mới đồng ý hợp tác với nhà họ Tô chúng ta." Nói xong, anh ta lại nói tiếp: "Kể cả lần này người tới tập đoàn Huyễn Ngu không phải Tô Diệu, mà là người khác, thì nhất định cũng sẽ thương lượng thành công. Cho nên, bà nội, hy vọng bà minh giám." Ý của Tô Hải rất đơn giản, anh ta đang muốn cướp một chút công lao. Bà Tô, từ trước tới giờ đều yêu thương Tô Hải, nghe anh ta nói vậy, bà càng tán thành mà nói: "Tiểu Hải nói không sai, Diệu Diệu à, nếu không phải Tiểu Hải ra mặt trước, cháu cũng không thể dễ dàng ký được hợp đồng với tập đoàn Huyễn Ngu như vậy được, ta thấy, công lao này cháu và Tiểu Hải mỗi người xứng đáng một nửa." Có bà Tô thiên vị, Tô Hải càng đắc ý, anh ta ngang nhiên nói: "Bà nội, là con cháu nhà họ Tô, vì sự nghiệp của gia tộc, cháu chịu oan ức một chút có đáng là gì." "Không tệ, con cháu nhà họ Tô chúng ta nên như vậy mới phải." Bà Tô gật gù tán thưởng. Nghe lời khen của bà Tô, Tô Hải lại càng hăng hái: "Bà nội, cháu nghe nói gần đây tập đoàn Huyễn Ngu vừa ký hợp đồng với một nghệ sĩ mới, tên là Lưu Nhị. Cô ấy rất xinh đẹp, cháu đoán là, nhất định tập đoàn Huyễn Ngu sẽ tập trung nâng đỡ cô ấy, nếu bọn họ giao nghệ sĩ này cho nhà họ Tô chúng ta quản lý, nhất định có thể kiếm về cho gia tộc không ít tiền! Cháu tự nguyện thay mặt nhà họ Tô, ngày mai tới đàm phán với tập đoàn Huyễn Ngu." "Được." Bà Tô càng nhìn Tô Hải càng hài lòng: "Tiểu Hải lớn thật rồi, có thể chia sẻ gánh nặng gia tộc với bà nội rồi." Trong lòng Tô Diệu và Đường Tĩnh đều có chút khó chịu, hôm nay rõ ràng là tiệc mừng công của Tô Diệu, tại sao cuối cùng, công lao bị chia bớt một nửa thì thôi, đến danh tiếng cũng bị Tô Hải cướp mất chứ. Hiện giờ nhà họ Tô đã thành công đạt được thỏa thuận bước đầu với tập đoàn Huyễn Ngu rồi, ngày mai Tô Hải tới tập đoàn Huyễn Ngu đàm phán, chắc chắn một trăm phần trăm sẽ thành công, đến lúc đó toàn bộ công lao, đều thuộc về anh ta rồi. Tô Diệu âm thầm thở dài một tiếng, ai bảo cô không phải con trai, cũng không được bà nội yêu thích chứ. "Bà nội, hôm nay là ngày vui, bữa cơm này cứ tính cho cháu đi." Tô Hải hăm hở nói: "Nhất định mọi người phải ăn uống cho thỏa thích, nếu không tức là không nể mặt Tô Hải rồi." "Phục vụ, đem rượu lên." Tô Hải quay về phía người phục vụ gọi lớn. Nghe thấy anh ta gọi, hai người phục vụ mặc Hán phục, cầm menu đi tới. "Tiên sinh, đây là menu, xin hỏi anh muốn dùng rượu gì?" "Bỏ menu đi." Tô Hải đẩy menu trước mặt ra: "Đúng là không có mắt nhìn, hôm nay tôi đang vui, đem loại rượu đắt nhất ở đây lên cho tôi, mỗi bàn một bình, không phải rượu đắt nhất thì đừng có đem ra." “Vâng thưa tiên sinh, mời anh chờ một chút.” Chỉ một lát sau, một loạt người phục vụ mặc bộ Hán phục thời Tùy Đường bưng rượu lên, trắng lóa cả một góc, khiến mọi người nhìn tới trợn cả mắt. Tô Hải đứng lên, giơ cao ly rượu rồi nói: "Hôm nay là ngày nhà họ Tô chúng ta bay cao, tôi thay mặt bà nội, mời mọi người một ly." Hiện giờ, địa vị của Tô Hải rất cao, bà Tô đã nói rõ là bà muốn bồi dưỡng Tô Hải trở thành người thừa kế gia tộc, giờ không không nịnh nọt Tô Hải, thì bao giờ nịnh đây? Thế là mọi người ào ào nâng ly lên, không ngớt lời khen ngợi, bầu không khí cũng được đẩy lên cao trào nhất. Tô Hải, không có gì bất ngờ, trở thành tiêu điểm chú ý của tất cả mọi người, sau mấy lượt uống rượu, anh ta đã hơi say. Nhìn đồng hồ, đã không còn sớm nữa, anh ta gọi người phục vụ tới. "Tính tiền, quẹt thẻ." Tô Hải rút thẻ ngân hàng ra theo cái kiểu mà anh ta tự cho là phong độ, nhìn Từ Tiểu Nhu đang ngồi bên cạnh, người đẹp ở bên, cơ hội tốt như vậy sao anh ta có thể buông tha được cơ chứ. "Trời ạ, là thẻ Vạn phu trưởng!" Nhìn thấy thẻ ngân hàng của Tô Hải, một người nhận ra rồi hô lên.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK