“Không đúng, chắc chắn bản đồ này có bí mật, đã mấy triệu năm trôi qua, thần khí cũng có thể rữa nát chứ nói gì một tấm bản đồ”.
Nhục Thu chân quân nói.
“Có lý”.
Chúc Dung chân quân nói: “Sư điệt, đưa bản đồ ta xem nào!”
Diệp Thần đưa bản đồ cho anh ta, Chúc Dung chân quân miết trong tay.
“Ầm!”
Một ngọn lửa bốc lên, nhưng tấm bản đồ không có hiện tượng bị thiêu cháy.
Quả nhiên là vậy.
Mọi người sáng mắt lên, quả nhiên tấm bản đồ này có vấn đề.
Cứ nhìn tông môn của Tam Đại Thánh Tông là biết ngọn núi khổng lồ như vậy chắc chắn không thể giấu được.
Vậy nên chỉ có một khả năng, đó là núi Phương Thốn đã bị pháp trận che giấu.
Năm phân thân cùng suy nghĩ sẽ có tư duy và ký ức của Trần Dương.
Bao gồm cả hiểu biết của anh về pháp trận.
Năm người cảm nhận một cách kĩ càng dao động pháp trận, nhưng chẳng thấy gì cả.
“Nhóc Diệp Thần, cậu trích máu lên đó thử xem”.
Cổ Lão nhắc nhở, có lẽ bọn họ đã đến nhầm chỗ, có khi bản đồ này chỉ là một bản đồ thuần túy, cần phải có chìa khóa mở pháp trận núi Phương Thốn nữa.
Diệp Thần ép một giọt máu từ đầu ngón tay, vẩy lên tấm bản đồ, sau đó giọt máu cứ lăn trên bề mặt tấm bản đồ chứ không bị thấm vào.
Không ích gì sao?
Cổ Lão nghĩ một lát: “Cậu dùng máu hải yêu thử xem”.
Diệp Thần gật đầu, lấy con hải yêu đã giết được trước đó ra, lấy một ít máu, nhỏ lên bản đồ.
Khoảnh khắc máu hải yêu nhỏ xuống, bản đồ lập tức lơ lửng trên không, tỏa ra một luồng dao động thần kỳ.
Luồng dao động này thậm chí còn tạm thời mở ra một không gian đủ để chứa 6 người.
Năm chân quân thu lại pháp lực, bất ngờ nhìn bản đồ.
“Bản đồ bay rồi, mau đi theo!”
Thấy Diệp Thần bay chậm quá, Chúc Dung chân quân cuốn theo cả anh ta bay xuống biển sâu.
100 nghìn mét, 150 nghìn mét, 200 nghìn mét, 300 nghìn mét… mãi cho đến khi xuống được triệu mét.
“Rẹt!”
Sáu người xuyên rách một màn sáng, đến một không gian tràn ngập linh khí.
Nơi này tiên khí lững lờ, núi cao san sát, ánh sáng của màn sáng tỏa ra giúp các thực vật trên núi quang hợp nhả oxi.
Phóng mắt nhìn ra, không thấy bờ bến đâu cả.
Diệp Thần mừng rỡ: “Đây chính là núi Phương Thốn!”
Năm chân quân nhìn nhau, nở nụ cười sâu xa.
Không hổ là người có mẫu nhân vật chính, vậy mà tìm được đảo tiên không kém gì Tam Đại Thánh Tông thật.
“Đừng khinh suất, xem chỗ này có người khác không đã!”
Hậu Thổ chân quân nhìn quanh bốn phía, nếu là đảo chìm dưới đáy biển thì ai mà biết được có hải yêu ở đây hay không?
Sáu người cẩn thận che giấu khí tức của mình, bắt đầu thám thính hòn đảo.
10 ngày sau, sáu người đứng ở biên giới hòn đảo, trên đảo ngoài một số yêu thú thì không có con người hay hải yêu.
Bởi vì thiếu ánh mặt trời thực sự, nên yêu thú nơi này vẫn chưa khai mở linh trí, mà chỉ là những con dã thú dựa vào bản năng để giết chóc sinh tồn.
Trên đảo còn có rất nhiều di tích, nhưng cũng đã thành tàn tích dưới sự mài mòn của thời gian.
Núi Phương Thốn rất lớn, dài 300 nghìn dặm, rộng 150 nghìn dặm, còn lớn hơn Bồng Lai Tiên Tông một vòng.
Đây đâu phải là đảo, đây rõ ràng là một mảnh đất liền cực lớn.
Nhưng làm sao đưa hòn đảo lớn như vậy lên được đây?
Chỗ này là 1 triệu mét dưới đáy biển đó.
Diệp Thần nói: “Tương truyền núi Phương Thốn nằm lọt thỏm trong một không gian, do một cường giả tuyệt thế vận dụng thần thông cực kỳ cao thâm dung nạp cả đại lục vào trong Tu Di Giới Tử, chỉ cần chúng ta có thể tìm thấy đầu mối là có thể đưa được núi Phương Thốn lên”.
Tấm bản đồ kia sau khi vào núi Phương Thốn đã mất tác dụng, lập tức hóa thành tro bụi.
Sáu người chỉ đành tìm kiếm ở núi Phương Thốn, cuối cùng trời không phụ lòng người, dưới sự cố gắng, họ đã tìm được đầu mối để điều khiển núi Phương Thốn.
Chỉ là muốn khởi động núi Phương Thốn thì phải cần hàng trăm triệu linh thạch.
5 chân quân chẳng có gì nhiều ngoài nguyên thạch.
Họ lập tức bỏ ra 1 tỷ nguyên thạch cực phẩm, núi Phương Thốn chấn động, bay lên với tốc độ cực nhanh.
“Diệp Thần, mau luyện hóa cốt lõi!”
Chúc Dung chân quân nói.
Diệp Thần kinh ngạc: “Sư thúc, con…”
“Hòn đảo do con tìm thấy, đương nhiên là phải để con luyện, đừng nói nhiều nữa, mau lên đi!”
“Sư điệt, một khi hòn đảo nổi lên mặt nước thì chắc chắn sẽ dấy lên sóng to gió lớn, đến lúc đó e là sáu người bọn ta cũng khó mà giữ được hòn đảo lớn thế này!”, Hậu Thổ chân quân nói.
“Nhóc Diệp Thần, bọn họ đã nói vậy rồi thì cậu mau làm đi!”
Cổ Lão ở trong chiếc nhẫn gầm lên.
Đây là núi Phương Thốn, là đảo tiên đó.
Diệp Thần cũng không ra vẻ nữa, gật đầu, vội vàng bắt đầu luyện hóa cốt lõi.
Quá trình luyện hóa rất thuận lợi, đánh ra phong ấn linh hồn là lập tức điều khiển được hòn đảo.
Lúc hòn đảo sắp phá mặt nước lao lên, Diệp Thần vận dụng suy nghĩ, núi Phương Thốn hóa thành Giới Tử, nằm trong lòng bàn tay anh ta.
Năm chân quân nhìn núi Phương Thốn trong tay Diệp Thần, vô cùng hài lòng.
Có căn cứ lập tông rồi!
Hơn nữa trong núi Phương Thốn còn có một Hải Long Mạch, có Hải Long Mạch này, núi Phương Thốn sẽ còn tiếp tục to ra trong tương lai.
“Diệp Thần sư điệt, con hãy giữ gìn núi Phương Thốn cẩn thận, chờ lúc nào đệ tử được hơn trăm người thì đó chính là ngày Hàng Cổ Đệ Nhất Tông khai tông!”
Câu Mang chân quân nói.
“Thái Ất Thần Phù này có thể kích phát 5 đạo Thái Ất Thần Lôi, uy lực bằng với một đòn toàn lực của Uẩn Thần trung kỳ, con hãy nhận lấy đi”.
“Trong này có 1000 viên đá đạo vận hỏa, con hãy bỏ vào trong Bảo Hồ Lô, có thể tăng uy lực của dung nham”.
“Ta cũng chẳng có gì để tặng, cho con 1500 viên đá đạo vận thủy này”.
“Sức tấn công của con có thừa, nhưng khả năng phòng ngự vẫn còn kém, tặng con vỏ mai rùa này, tuy nhìn hơi xấu, nhưng Uẩn Thần hậu kỳ cũng không phá vỡ được đâu”.
“…”
Nhìn năm vị sư thúc, Diệp Thần không biết nên nói gì cho phải, đây đều là những bảo bối hàng đầu.
Tặng bảo bối xong, năm chân quân lập tức rời đi.
Nhìn năm người rời đi, Cổ Lão cũng cảm khái: “Nhóc Diệp Thần, nói thật, tôi bắt đầu ngưỡng mộ cậu rồi đấy!”
Diệp Thần cười rạng rỡ, gãi đầu nói: “Có gì mà ngưỡng mộ chứ, Cổ Lão, hay là ông gia nhập Hàng Cổ Đệ Nhất Tông đi!”
Nghe Diệp Thần nói, Cổ Lão cũng xiêu lòng, nhưng nghĩ lại: “Tuy tôi rất muốn gia nhập, nhưng… kẻ địch của tôi đều là Hóa Thần, hiện giờ thực lực của Hàng Cổ Đệ Nhất Tông cũng không vừa, nhưng muốn đối phó với mấy người bọn họ thì còn kém lắm”.
Diệp Thần thu lại nụ cười: “Ông yên tâm, tôi nhất định sẽ nặn lại thân xác cho ông, trả thù giúp ông!”
…
Cùng lúc đó, Trần Dương đang tập trung tu luyện đạo vận đã nhận được tin tức năm phân thân phản hồi về.
“Linh đài núi Phương Thốn? Thú vị đấy, thú vị đấy! Đúng là đang buồn ngủ lại gặp chiếu manh!”
Trần Dương cũng rất hài lòng, thế là Hàng Cổ Đệ Nhất Tông đã có căn cứ lập tông rồi.
Trần Dương thu lại đá đạo vận rồi đứng dậy, 1 triệu viên đá đạo vận đã bị anh dùng quá nửa, nhưng Ngũ Hành đạo vận tăng lên được một nửa thì không tăng được nữa.
Trần Dương đoán chắc hẳn là liên quan đến cảnh giới của anh, thân thể là Uẩn Thần không có nghĩa nguyên thần cũng là Uẩn Thần.
Anh hạ lệnh với phân thân ở Nạp Hải Tông, bảo bọn họ thu thập đá Âm Dương đạo vận và đá Phong Ấn đạo vận hiếm có.
Phong Ấn kiếm ý đã quá mạnh, nếu có thể lĩnh hội được Phong Ấn đạo vận thì chắc chắn thực lực của anh sẽ tăng mạnh.
Nhưng hiện giờ thì cũng đủ dùng.
Thân thể là Uẩn Thần viên mãn, pháp lực là Nguyên Thần viên mãn.
Ngũ Hành đạo vận nâng lên được năm phần, đã hoàn thành vòng tuần hoàn ngũ hành, tương sinh tương khắc.
Âm Dương đạo vận tuy vẫn chưa có tiến bộ, nhưng lúc dùng cũng thành thục hơn trước kia.
Lại thêm ba phần Cực Thống đạo vận mà anh lĩnh hội được, thì là tám đạo vận.
Đây là lợi ích mà đạo quả ngưng tụ, cho dù nguyên thần của Trần Dương vẫn chưa là Uẩn Thần thì anh vẫn có thể lĩnh hội đạo vận, hóa thành hạt giống đạo vận.
Có thể con đường thăng cấp lên Hóa Thần của Trần Dương đã được trải phẳng.
“Trừ 8 loại đạo vận thì mình còn có 7 loại kiếm ý, thực lực cả đời đã sớm vượt qua Uẩn Thần viên mãn bình thường”.
Trần Dương xoa cằm, ra khỏi kiếm giới, không biết anh còn cách Hóa Thần bao xa nữa.
Trần Dương mỉm cười, lần nữa ngưng tụ 8 phân thân đạo vận, 7 phân thân kiếm ý, thực lực của phân thân mạnh nhất thì không kém gì Uẩn Thần trung kỳ, phân thân yếu nhất cũng bằng với thực lực của Uẩn Thần sơ kỳ.
Anh đưa nguyên thạch thần phẩm vào, nhưng lần này không phải là huyệt khiếu, mà theo công pháp Địa Cầu, đưa nguyên thạch thần phẩm vào 365 huyệt vị chính, uy năng tăng vọt.
Có thể sử dụng một phần thần thông của Trần Dương.
Mục đích anh luyện chế phân thân rất đơn giản, đó là thu nhận đệ tử, thuận tiện bày trận ở châu Bắc Lô, biển lớn đã không thể lấp đầy dạ dày của anh rồi.
Phải vơ vét nhiều tài nguyên hơn để cung cấp cho anh tu luyện.
Còn mục đích quan trọng nhất là tìm cách phá giới, xem đại lục Thần Ma có ghi chép gì liên quan đến Địa Cầu không.
“Đi đi, an toàn là trên hết!”
“Vâng, thưa bản tôn!”
15 phân phân tản ra khắp nơi, một tấm lưới lớn đang lặng lẽ bao trùm.
“Đi nào, đến đây lâu như vậy mà vẫn chưa được nghỉ ngơi tử tế, ngao du đến châu Đông Thần thôi!”
Trần Dương lấy một chiếc hồ lô đựng rượu ra, trong tay có thêm một cây phất trần, quần áo cũng biến thành đạo bào.
Anh bước một bước, nhìn thì rất chậm, nhưng thực tế đã đi được 100 nghìn dặm.
Súc Địa Thành Thốn của Trần Dương đã có sự tiến bộ, tuy vẫn chưa đạt đến mức một bước triệu dặm, nhưng cũng đủ dùng để đi đường.
Nước Dạ Lang, nước Lâu Lan, nước Thánh Nữ… Trong vòng mấy tháng, Trần Dương đã đi khắp mấy trăm nước, mở rộng kiến thức.
Anh cũng đích thân đến Huyền Không Tự, xem Đại Đức Chân Phật.
Hành trình nghìn tỷ dặm đã vượt quá phạm vi của máy truyền ảnh, bây giờ anh chỉ có thể thông qua các phân thân để chia sẻ tin tức.
Châu Bắc Lô chỉ là một vùng khá cằn cỗi trong số rất nhiều châu lục, ở đây nhân số ít ỏi, tài nguyên khan hiếm.
Rất ít tu sĩ chịu đi về hướng này.
Đến biên giới châu Bắc Lô, trước mặt là biển lớn nhìn không thấy bờ. Nghe nói giữa biển này là vực sâu hỗn độn, không ai có thể bay qua, chỉ có thể thông qua Truyền Tống Trận mới đến được bờ kia, châu Nam Lý Hỏa.
Hóa ra châu Nam Bộ được gọi là châu Nam Lý Hỏa?
Anh ngồi trong quán trà, nhìn người đàn ông nước bọt văng tung tóe: “Nghe nói châu Nam Lý Hỏa kia khắp trời là lửa, tương truyền là đại thần thượng cổ chiến đấu, đánh rách trời, lửa trời rơi xuống thiêu đốt mặt đất, vạn vật. Biển Hỗn Độn này chính là để ngăn lửa lan đến đây”.
“Ha ha ha, nếu đúng thế thật thì chẳng phải châu Nam Lý Hỏa chỉ là tàn tích sao? Lẽ nào mọi người ở đó đều sống trong lửa?”
“Phải đấy, anh chém gió vừa vừa thôi, nói cứ như anh từng đến châu Nam Lý Hỏa ấy!”
Người đàn ông cười hi hi, cũng chẳng ngại gì: “Anh tưởng tôi không muốn đi chắc? Tôi không có tiền thôi, truyền tống 1 lần đã mất 10 nghìn nguyên thạch cực phẩm, tôi kiếm cả đời cũng chẳng được một phần mười ấy chứ!”
Anh ta dứt lời, mọi người đều cười lớn.
Bọn họ nhìn có vẻ là cười người đàn ông, nhưng thực ra cũng là cười chính bản thân mình.
10 nghìn nguyên thạch cực phẩm quả thực không phải số tiền mà các tu sĩ nhỏ như bọn họ có thể có được.
Trần Dương mỉm cười, đặt một viên nguyên thạch nhỏ xuống, biến mất khỏi quán trà.
“Aizzz, đạo trưởng kia đâu rồi…”