Mục lục
Long tế chí tôn (full 836 chap) – Truyện tiểu thuyết ngôn tình tác giả: Cố Tiểu Tam
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Dương không nói gì, 3 tên cảnh giới Sáng Thế này tuy hơi nghèo nhưng cũng đã giao đấu với bọn họ.

Thu hoạch được rất phong phú.

Đặc biệt là những bảo bối cơ bản, rất có ích đối với Trần Dương!

Vào trong hỗn độn, thế giới trong cơ thể Trần Dương đã đột phá lên Đại Thiên, bây giờ, bây giờ mỗi thế giới đều to gần bằng 1/3 tinh vực Bắc Đẩu.

Cũng không biết từ lúc nào thực lực của anh đã vượt cảnh giới Sáng Thế viên mãn.

Nhưng vẫn chưa đến cảnh giới Tiểu Thiên Tôn!

Còn chút nữa mới đến được Tiểu Thiên Tôn, nhưng lúc dùng toàn lực thì Tiểu Thiên Tôn có thể đỡ được mấy quyền của anh?

Đây là vấn đề đáng để suy nghĩ.

Như thế thì xác suất sinh tồn của anh trong hỗn độn càng lớn.

Còn có thể dùng khí hỗn độn để luyện thể, tuyệt cú mèo!

"Triệu huynh, cậu đoán thử xem có đợt phun trào thứ 8 không?"

Cô Tô hỏi.

"Không biết nữa!"

Trần Dương lắc đầu, nhìn khí hỗn độn ngày càng nồng đặc rồi nói: “Nhưng tôi cảm giác chắc là có đợt nữa".

"Đợt thứ 8 sẽ có đồ gì tốt nhỉ?"

Mắt Cô Tô ánh lên sự mong chờ: "Không giấu gì cậu, mấy lần trước tôi cũng đến, nhưng qua đợt thứ 2 và thứ 3 là đã quay về rồi. Lần này nhờ có Triệu huynh, chứ không tôi cũng không đến được đây".

"Nếu không có Cô Tô đạo huynh thì tôi còn chẳng biết vũ trụ chủ tối cao là gì, cũng không biết có chuyện tốt như hỗn độn phun trào này!"

"Ha ha!"

Cô Tô cười lớn, cảm thấy rất thoải mái. Lần đầu ông ấy gặp Trần Dương đã thấy anh rất thuận mắt, nếu không hôm đó ông ấy cũng không đích thân chúc mừng.

Giữa con người với nhau đều có duyên phận, Cô Tô rất hiểu điều này.

Qua hành trình vào hỗn độn này, ông ấy thấu hiểu Trần Dương hơn, đây là một đồng đội đáng để tin tưởng!

Cô Tô sống mấy triệu kỷ nguyên, cảm thấy cả đời ông ấy sẽ không tin tưởng người khác, nhưng duyên phận đúng là kỳ lạ.

"Có thể kết bạn với Triệu huynh là vinh hạnh của tôi!"

"Tôi cũng vậy!"


Hai người nhìn nhau cười.

Sau khi vui vẻ chia chiến lợi phẩm thì 2 người tiếp tục thăm dò!

Ầm ầm ầm!

Hỗn độn chấn động dữ dội, khí hỗn độn đặc hơn trước gấp 10 lần trào lên như giếng phun.

"Mẹ kiếp, còn chưa nói xong, đợt phun trào thứ 8 đã tới rồi!"

Cô Tô chà tay: "Nghe nói càng về sau thì đồ tốt càng nhiều, hôm nay Cô Tô tôi phải xem thử có thể nhặt được đồ gì tốt từ đợt phun thứ 8 này!"

"Ông chịu nổi không đó?"

Trần Dương hỏi.

"Chuyện nhỏ!"

Cô Tô cười: "Chẳng phải còn có cậu à?"

"Hầy, biết thế này lúc xưa tôi đã chọn tu luyện thân xác làm chủ tu rồi!"

"Chuẩn bị nhé, không chịu được thì nói tôi!"

Trần Dương lại dựng lên lồng bảo hộ bên ngoài cơ thể.

Anh đã thích ứng với cường độ của khí hỗn độn đợt thứ 7, nhưng khí hỗn độn của đợt thứ 8 này mạnh hơn lần thứ 7 gấp 10 lần, chênh lệch quá lớn, không đề phòng sẽ ngỏm đấy.

Anh cũng không dám lơ là, trao đổi với Nguyên Dương: "Khí hỗn độn có ích lợi gì với sự phát triển của thế giới trong cơ thể không?"

"Số lượng ít quá, chia đều cho tất cả thế giới thì mỗi thế giới được có chút à!"

Nguyên Dương nói: "Trước mắt thì không biết tốt hay xấu!"

"Được, thế tao tăng lực hút!"

Trần Dương nói.

Đợt phun trào thứ 7, trong lúc Trần Dương luyện thể thì đột nhiên nảy ra suy nghĩ, nếu khí hỗn độn này có thể luyện thể, thế nó có tác dụng mở rộng thế giới bên trong cơ thể không?

Hỗn độn là mẫu thể của tất cả vũ trụ, có thể mở rộng vũ trụ, là duy nhất cũng là khởi nguồn, là điểm bắt đầu cũng là điểm kết thúc!

Thế thì tại sao không thể dẫn khí hỗn độn vào trong thế giới trong cơ thể chứ?

Anh là người nói là làm, trong hơn một tháng này, anh đã hấp thụ một lượng lớn khí hỗn độn.

Nhưng đối với thế giới trong cơ thể mà nói thì chừng đó là quá ít, chẳng có thay đổi gì rõ rệt!

Cũng không thấy được là tốt hay xấu!

Chất lượng khí hỗn độn ở đợt thứ 8 rất cao, chắc là có thể quan sát được điểm tốt điểm xấu nhỉ?

Nghĩ rồi, Trần Dương khéo léo hít khí hỗn độn vào trong cơ thể!

Hai người vừa đi vừa nghỉ, dọc đường toàn gặp những bảo bối hỗn độn khá thường thấy, tuy quý nhưng không hiếm.

"Đã đi nửa tháng rồi mà thu hoạch không nhiều bằng đợt phun trào đầu tiên nữa, liệu có phải tôi bị bọn họ lừa rồi không?"



Cô Tô càu nhàu.

Ai nói lần sau sẽ tốt hơn lần trước chứ?

Ồ, khí hỗn độn thì mạnh hơn trước thật, nhưng... ông ấy đâu có hít được khí hỗn độn, chẳng có chút ích lợi gì cả!

"Đừng nóng ruột, cứ đi về phía trước đi!"

Trần Dương thì thấy không sao, bây giờ suy nghĩ của anh rất đơn giản, trước đó đã thu hoạch được rất nhiều rồi, bây giờ vơ vét được chút nào thì hay chút nấy thôi.

Cô Tô thở dài, chủ yếu là vì sự thật khác với tưởng tượng quá nhiều.

Hai người tiếp tục đi thêm 2 ngày, ngay lúc Cô Tô sắp bỏ cuộc thì một tòa cung điện khổng lồ hiện ra trước mắt 2 người.

Tòa cung điện đó tọa lạc trên khí hỗn độn, lầu các ngà ngọc, trấn áp hỗn độn.

...

Cửa cung điện đóng chặt, trước đại điện có rất nhiều người.

Nhìn thoáng qua thấy cũng phải mấy nghìn người.

Đều là cường giả Sáng Thế hậu kỳ, viên mãn cả!

"Ha, lại có thêm 2 người tới!"

"Lại phải thêm một trận sinh tử".

"Đây là phủ đệ của tiên linh Tiên Thiên đấy!"

"Chắc chắn bên trong có rất nhiều vật phẩm Tiên Thiên!"

Nghe bọn họ thầm thì trò chuyện, Trần Dương ngẩng đầu nhìn tấm hoành trên cung điện: "Điện Tiên Vương!"

Đây từng là chỗ cư ngụ của Tiên sao?

Khí tức cổ xưa phả vào mặt.

Tuế Nguyệt Cấm?

Mắt Trần Dương giật một cái, chủ nhân của điện này chắc chắn là cường giả tinh thông đại đạo Thời Quang!

Suy nghĩ môt chút rồi anh lấy một hạt giống thần dược ra khỏi nhẫn trữ đồ.

Sau đó vứt vào phạm vi của lồng Tuế Nguyệt Cấm.

10 giây sau hạt giống đó đâm chồi bén rễ, 20 giây sau đó đã lớn lên thành một cây thần dược tỏa ra hương thơm!

30 giây sau đó thuốc chín.

1 phút sau, cây thần dược cần 2, 3 nghìn năm mới lớn thì bây giờ đã trưởng thành rồi!

Hơi bị lố rồi nhé!

Điện Tiên Vương này ghê gớm thật, ở trong đó vài canh giờ thôi là bằng sống mấy triệu năm ấy nhỉ?

Nhưng Trần Dương muốn biết, Tuế Nguyệt Cấm có thể chồng lớp với tốc độ dòng chảy thời gian trong cơ thể của mình không?

Nếu như thế... anh có thể chắc chắn mình sẽ thành Tiểu Thiên Tôn trong thời gian rất ngắn!

Hành động này của Trần Dương đã khiến Cô Tô ngơ ngác: "Triệu huynh, đây là... Tuế Nguyệt Cấm à?"

"Đúng vậy!"

Ở bên trong này tu luyện 1 ngày bằng ở ngoài tu luyện 3 triệu năm đấy!

"Mẹ kiếp!"

Cô Tô không nói lời nào đã đi vào phạm vi của Tuế Nguyệt Cấm.

Lấy đủ loại bảo bối nguyên vẹn ra nuốt hết xuống.

"Phê rồi, phê rồi, chỗ tốt thế này tốt hơn nhiều so với Không Gian, Thời Quang mình tự làm ra!"

Thời Quang và Không Gian là hai đại đạo chí cao.

Nếu Trần Dương không có 129600 thế giới thì cũng không thể dễ dàng lĩnh ngộ được thế này.

Thấy mọi người đều đang tu luyện, Trần Dương không hề manh động.

"Cô Tô đạo huynh, mau ra đây, tôi thấy không hợp lý!"

Cô Tô sửng sốt: "Chỗ nào không hợp lý?"

"Mãi mà chẳng thấy điện Tiên Vương này mở cửa, ông không thấy lạ à?"

Vẻ mặt Trần Dương nghiêm túc nói: "Mau ra đây, tôi sợ có vấn đề!"

Tuy Cô Tô thấy không nỡ, nhưng vẫn bước ra.

"Ha ha, đồ thỏ đế, đất vàng để tu luyện thế này mà lại không tu luyện. Có thể tu luyện ở đây một ngày là phúc phận lớn đấy!"

"Chứ còn gì nữa, nhìn người ở đầu tiên kia kìa, đã tu luyện ở đây 2 ngày rồi đấy, bằng với 6 triệu năm đấy. Chừng đó thời gian đủ để ông ấy luyện hóa hết những thu hoạch trong hỗn độn thành tu vi và nền tảng của mình rồi".

"Kẻ nào bạo dạn thì chết vì no, mà kẻ nào nhát gan thì lại chết vì đói!"

Tất cả mọi người đều cười phá lên, đều cảm thấy Trần Dương và Cô Tô quá nhát gan.

Tất nhiên, cũng không phải tất cả mọi người đều vào Tuế Nguyệt Cấm để tu luyện.

Có một nhóm nhỏ cảm thấy chuyện này quá kì dị, còn có người trời sinh tính tình đã cẩn thận.

Khó khăn lắm bọn họ mới gắng gượng đến được đợt phun trào thứ 8, sao có thể để xảy ra chuyện ở đây được.

"Ông nói gì đấy? Giỏi thì nhảy ra đây nói, xem ông đây có đánh chết ông không?"



Cô Tô bây giờ ăn nói có khí phách hơn trước nhiều.

"Đồ nhà quê!"

Tu sĩ kia cười khẩy: "Đánh giết đâu phải trọng điểm của người tu luyện?"

"Đợi ông đây xuất quan rồi xem tôi có đánh chết ông không!"

Hai người đều là Sáng Thế mà bây giờ nhìn có khác gì hai bà bán cá ngoài chợ chửi nhau không cơ chứ, nhiều người lắc đầu cười khinh.

"Chúng ta đứng cách ra xa chút!"

Trần Dương nói.

Sau đó hai người họ lập tức lùi ra xa.

Điện Tiên Vương này khiến lòng anh rất thấp thỏm.

Quá yên tĩnh!

Dây xích xiên nhiều người của Chân Thần không đầu còn rõ mồn một trước mắt, không lý nào chỗ này lại bình yên.

"Hãy đợi đấy, ông mà ra đây thì tôi đánh cho ông không dám ị luôn!"

Nói xong thì tức giận lùi ra với Trần Dương: "Triệu huynh, đứng cách xa thế này thật sự tốt à?"

"Nhỡ đâu điện Tiên Vương mở cửa, đứng xa thế này không giành được đồ tốt đâu!"

"Mạng với bảo bối cái nào quan trọng hơn?"

Trần Dương hỏi.

"Đương nhiên là... mạng quan trọng hơn rồi!"

Cô Tô gãi mũi: "Nhưng tôi không cảm thấy có gì nguy hiểm, lòng cũng không thấy bồn chồn gì, có khi nào cậu cẩn thận quá rồi không?"

Trần Dương lắc đầu: "Đừng quá ỷ lại ở trực giác, chúng ta có thể tới được đây thật sự không dễ dàng gì, tuyệt đối không thể lơ là trong lúc then chốt nhất".

Cô Tô nghe vậy thì vội chắp tay: "Triệu huynh nói có lý, tôi được mở mang rồi".

Trần Dương cười, nhìn kỹ cây thần dược mình trồng trong tay.

Ngay lúc này, một điều kì lạ thu hút sự chú ý của Trần Dương.

Anh nheo mắt, một tia Dược Lực từ thần dược không ngừng tản ra ngoài, tuy rất ít nhưng vẫn không qua được mắt của Trần Dương.

Mà nơi Dược Lực đi về chính là điện Tiên Vương!

"Cô Tô đạo huynh, ông quan sát kỹ cây thần dược đi!"

Trần Dương cười hì hì nói.

Quan sát cây thần dược?

Cô Tô ngẩn người rồi lập tức nhìn chằm chằm cây thần dược trong tay Trần Dương, một lúc sau: "Đây là một cây thần dược hoàn chỉnh, hơn nữa... Dược Lực dồi dào, đâu có vấn đề gì đâu!"

"Không có vấn đề à? Ông nhìn kỹ lại xem!"

Trần Dương nói.

Cô Tô nhíu mày, phóng thần niệm ra, quan sát kỹ sự biến hóa của cây thần dược, qua một lúc, ông ấy kinh hãi: "Dược Lực, Dược Lực của cây thần dược này lại..."

"Xuỵt!"

Trần Dương làm động tác ra hiệu đừng lên tiếng: "Chúng ta tiếp tục lùi về sau đi!"

Cô Tô gật đầu, lẳng lặng lùi sau.

Tỉ mỉ quan sát thần dược, tuy Dược Lực vẫn bị tản ra, nhưng ít hơn trước đó khá nhiều, hơn nữa... bây giờ nó tản loạn trong hỗn độn, không theo chiều hướng nào.

"Đứng ở đây chắc an toàn rồi".

Trần Dương nói.

"Triệu huynh đúng là cao thâm!"

Cô Tô giơ ngón tay cái: "Bây giờ thì đứng đây xem kịch thôi!"

Cô Tô rất khâm phục trí thông minh của Trần Dương.

Trần Dương cười, không nói gì, vì anh tin chắc rằng chẳng có miếng bánh nào rơi từ trên trời xuống cả.

Dù bọn họ đã thu hoạch được nhiều bảo bối trong hỗn độn, nhưng có lần nào không gặp nguy hiểm không?

Bọn họ dùng mạng sống để lấy những thứ đó về, một người không thể may mắn mãi, thế nên phải cẩn thận.

"Bản tôn, có kết quả rồi, khí hỗn độn có thể thúc đẩy thế giới trong cơ thể nhanh chóng tiến hóa".

Nguyên Dương nói: "Hơn nữa còn có thể liên kết các thế giới trong cơ thể lại một cách cực kỳ chặt chẽ!

"Điều quan trọng nhất là, dưới sự thúc đẩy của khí hỗn độn, thế giới tổ đã sinh ra tử (màu tím) khí hỗn độn!"

Tử khí hỗn độn còn có một cái tên khác!

Tử khí Hồng Mông!

Nếu nền tảng thành Thánh có thể khiến người ta thành Thánh, thì tử khí Hồng Mông có thể khiến người ta thành Sáng Thế!


"Tốt, quá tốt rồi!"


Trần Dương cực kỳ vui mừng!


Có khí Hồng Mông, anh sẽ có thể tạo ra Sáng Thế theo từng đợt!


Nhưng trước đó, anh buộc phải trở thành Tiểu Thiên Tôn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK