"Á...”
Kết quả là vào lúc này, một người phụ nữ ở sau lưng Trần Dương kêu lên một tiếng.
Trần Dương nhanh chóng nhìn về phía sau, lập tức nhìn thấy Mục Tư Tư, cô ta đang ngã về phía anh.
Lo sợ rằng cô ta sẽ ngã, Trần Dương đã vươn tay ra đỡ Mục Tư Tư.
Ngay lúc này, thanh trường kiếm của Thanh Uyển sư thái đã lao đến chỗ của Trần Dương, cô ta không ngờ được rằng Mục Tư Tư sẽ lao đến, thanh kiếm này đã chứa đầy chân khí rồi, không thể ngăn nó lại được nữa.
"Phập"
Một đường kiếm lao thẳng đến, đâm xuyên qua người của Mục Tư Tư trong nháy mắt!
Mục Tư Tư ngay lập tức mở to mắt, ngã vào lòng của Trần Dương.
"Tư Tư!"
Nhìn thấy cảnh này, Trần Lỗi ngay lập tức bị sốc, điên cuồng lao tới, đẩy Trần Dương ra, ôm chặt lấy Mục Tư Tư.
Lúc này, sắc mặt Mục Tư Tư tái nhợt, máu tuôn ra không ngừng, nhuộm đỏ cả một nửa người cô ta.
"Tiểu ... Tiểu Lỗi, nhất định phải, phải bảo vệ ... đứa bé ...”, nói xong, Mục Tư Tư nghẹo đầu sang một bên và bất tỉnh nhân sự.
"Chuyện này ... chuyện gì thế này ...”, Thanh Uyển sư thái đứng chết trân tại chỗ vì sửng sốt, cô ta ... vốn dĩ là muốn giết Trần Dương cơ mà, sao lại thành đâm Mục Tư Tư thế này.
"Tư Tư ...”, Trần Lỗi ngửa mặt lên trời hét lớn, toàn thân hoàn toàn suy sụp.
Lúc này con cháu nhà họ Trần cũng ngẩn cả người ra!
Sao lại thế này?
Không phải Thanh Uyển sư thái định giết Trần Dương sao? Sao lại đâm Mục Tư Tư thế này?
Trần Lỗi ôm chặt lấy Mục Tư Tư, nước mắt đầm đìa: "Tư Tư, em không được chết, phải ở lại với anh, anh sẽ không để em chết đâu...”
Lúc này, Lương Khiết bước tới và nói: "Mọi người mau bảo vệ Trần Lỗi và Tư Tư, Trần Dương chắc chắn là muốn Tư Tư chết, chỉ cần Tư Tư chết đi thì sẽ không còn chứng cứ để vạch tội anh ta nữa”.
Ồ!
Nghe thấy thế, ánh mắt của mọi người trong nhà họ Trần đều đỏ lên.
Tên Trần Dương chết tiệt, hóa ra hắn đã kéo Mục Tư Tư lại để chặn đường kiếm.
Tên súc sinh này thực sự muốn Tư Tư chết.
Đúng lúc này, tất cả con cháu nhà họ Trần từ bên ngoài xông vào, quây vợ chồng Trần Lỗi vào trong.
Nhìn thấy cảnh này, khóe miệng Lương Khiết liền vẽ lên một điệu cười kì dị.
Đúng, cô ta chính là người đã đẩy Mục Tư Tư vào Trần Dương.
Việc xét nghiệm ADN vừa rồi đã khiến cho cô ta sợ hãi, nếu Mục Tư Tư không chết, lỡ ai đó lật lại và nói muốn xét nghiệm ADN, thì mọi chuyện không phải sẽ vỡ lở sao?
Chỉ cần Mục Tư Tư chết thì sẽ không còn bằng chứng nữa.
Nhân cơ hội này, cô ta được dịp đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Trần Dương.
"Trần Dương, anh có giỏi thì giết tôi đây này, giết tôi đây này...”, Trần Lỗi căm phẫn nhìn Trần Dương, cậu ta không ngờ người anh trai ngày xưa lại độc ác đến mức muốn giết chết Tư Tư.
"Tiểu Lỗi ... anh, anh không...”
“Trần Dương, anh còn chối nữa à, ở đây có mấy chục cặp mắt làm chứng, anh còn có thể chối cãi trắng trợn như vậy à!”, Lương Khiết nhìn chằm chằm vào Trần Dương: “Đồ cầm thú, bọn tôi sẽ không để cho anh tiếp tục làm tổn thương Tư Tư nữa đâu, nếu còn muốn làm hại hai người bọn họ, thì anh phải bước qua xác của bọn tôi ...”
"Đúng ... phải bước qua xác của bọn tôi ...”
Khi Trần Dương còn đang không biết phải giải thích như thế nào, Thanh Uyển sư thái bất ngờ giơ kiếm lên và đâm về phía Trần Dương.
Keng!
Huỵch!
Thanh Uyển sư thái bị bay ra ngoài, cơ thể cô ta đập vào tường, ngã mạnh xuống đất.
Cảnh tượng này diễn ra quá nhanh nên không ai biết chuyện gì đã xảy ra.
Lý Thiên Bá choáng váng, hai vệ sĩ của Trần Dương ... mạnh đến nỗi họ đã đánh bật Thanh Uyển sư thái ra ngoài chỉ bằng một cú đấm.
Quá ghê.
"Dám đánh lén anh Trần, muốn chết à!"
Thịnh Dũng và Triệu Uy Vũ vừa rồi không ra tay, bởi vì thực lực của Thanh Uyển sư thái không cao lắm, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của bọn họ.
Hơn nữa, bọn họ vừa nãy vẫn mang tâm thế muốn xem drama tiếp.
Nhưng khi Thanh Uyển sư thái đâm trúng Mục Tư Tư, cả hai người bọn họ đều đã hoảng sợ.
Mẹ kiếp, nếu người phụ nữ này không chắn thay Trần Dương thì người bị đâm đã là Trần Dương rồi.
Nếu Trần Dương chết, thì bọn họ cũng không thoát khỏi cái chết.
"Ụa"
Thanh Uyển sư thái nôn ra một bãi máu tươi, khiếp sợ nhìn hai người bọn họ: "Phản…đại tu sĩ cảnh giới Phản Phác?"
Cái gì?
Lúc này, tất cả mọi người có mặt ở đó đều chết lặng.
Hai người đàn ông to lớn này là cao thủ cảnh giới Phản Phác sao?
Làm sao có thể chứ?
Sao Trần Dương có thể quen biết những người ghê gớm như vậy chứ?
Thanh Uyển sư thái cũng kinh ngạc nhìn hai người bọn họ, bọn họ như vậy mà lại gọi Trần Dương là anh Trần sao?
Bọn họ có mối quan hệ như thế nào với Trần Dương?
Có phải vệ sĩ của hắn không?
Nghĩ đến đây, cơ thể mềm mại của Thanh Uyển sư thái run lên bần bật, tên súc sinh này được đại tu sĩ Phản Phác bảo vệ sao, vậy thì mình làm sao mà giết được hắn đây?
Lúc này, Triệu Uy Vũ tức tối nhìn Thanh Uyển sư thái đang nằm trên mặt đất bằng ánh mắt vô cùng dữ tợn: "Dám động vào anh Trần à, hôm nay mụ chết với tao”.
Trong mắt hắn, không có sự khác biệt giữa nam và nữ.
Nói xong, hắn liền ngưng tụ cương khí, chuẩn bị ra tay.
Thanh Uyển sư thái cảm thấy như bị một luồng khí mạnh gấp mấy chục lần bản thân khóa chặt lấy, không thể thoát ra được.
"Chết đi...”
Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, Trần Dương đột nhiên lên tiếng: "Dừng lại”.
Thanh Uyển sư thái tuyệt vọng nhắm chặt mắt, tưởng rằng mình chết đến nơi rồi, nhưng không ngờ vào đúng lúc này Trần Dương lại ra lệnh cho hắn dừng lại.
"Nhưng mà, anh Trần...”
Triệu Uy Vũ chưa kịp nói xong, Trần Dương đã cắt ngang: "Không có nhưng nhị gì hết, thả cô ta ra”.
“Được rồi!”, mặc dù Trần Dương không cho mình giết người phụ nữ đến từ núi Nga My này, nhưng chỉ có thể tha chết cho cô ta thôi, còn có tội thì vẫn phải bị trừng phạt.
Nghĩ đến đây, Triệu Uy Vũ cười lạnh một cái, rồi hắn tụ khí thành cương, đánh Thanh Uyển sư thái đến hôn mê bất tỉnh.
Trần Dương nhìn Mục Tư Tư còn đang hôn mê, anh liền thấy khó chịu.
Đường kiếm ban nãy của Thanh Uyển sư thái vốn dĩ là hướng về phía tim của Trần Dương, nhưng sau khi Mục Tư Tư chắn phía trước của anh thì nó đã chuyển hướng, đâm xuyên qua phổi của Mục Tư Tư.
Nếu còn không chịu đưa đến bệnh viện, thì e rằng sẽ không kịp mất.
Mặc dù hiện tại Trần Lỗi và anh đang xích mích với nhau, nhưng Mục Tư Tư cũng chỉ là nạn nhân thôi, phải cứu cô ta!
"Tiểu Lỗi, nhanh lên, để anh xem...”
“Mọi người mau quây lại nhanh lên, đừng để anh ta vào!”, Lương Khiết vội vã hét lên: “Trần Dương, tôi sẽ không để anh hại Tư Tư đâu”.
Mẹ nhà nó chứ, con đàn bà ngu muội này, nếu Mục Tư Tư không được cứu chữa, đừng nói đến đứa bé, ngay cả mạng cũng không được giữ ấy chứ.
"Mau tránh ra, nhanh đưa đến bệnh viện đi, nếu còn chậm trễ, thì sẽ không kịp nữa đâu!"
Nghe thế, Trần Lỗi như bừng tỉnh, cậu ta ôm Mục Tư Tư người bê bết máu đứng dậy, nhìn Trần Dương bằng đôi mắt đỏ như máu rồi rời khỏi phòng.
Ngay sau đó, một đám đông con cháu nhà họ Trần cũng theo sau.
Nhìn thế, Trần Dương cũng đuổi theo bọn họ.
Lý Thiên Bá, Thịnh Dũng và Triệu Uy Vũ cũng lập tức theo sát phía sau.
Ông cụ Trần đang nằm trên giường bệnh nhìn mọi người rời đi, lúc này Trần Thiên Tông mới đi đến bên giường ông ta: "Bố, con để Tiểu Toàn và Tiểu Khiết ở lại chăm sóc bố, con đến bệnh viện trước ..."
Ông cụ Trần lặng lẽ gật đầu, và nói với Trần Thiên Tông: "Đi ... kêu người đưa Thanh Uyển sư thái đến bệnh viện ...”
Sau khi Thanh Uyển sư thái được các đệ tử phái Nga My đưa đi.
Sắc mặt ông cụ Trần đột nhiên tối sầm lại, ông ta đã chứng kiến hết mọi chuyện vừa xảy ra, vừa rồi rõ ràng là Lương Khiết đã đẩy Mục Tư Tư.
Ông ta tự hỏi tại sao Lương Khiết lại đẩy Mục Tư Tư, sau đó lại đổ hết tất cả chuyện này lên đầu Trần Dương.
Đột nhiên, ông ta nghĩ đến một khả năng.
"Không ... không thể ... không thể nào...”
Ông cụ Trần không dám nghĩ tiếp nữa.
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa, Trần Toàn bước vào, nhẹ nhàng nói: "Ông, cháu và Tiểu Khiết sẽ chăm sóc ông”.
Lương Khiết bước tới an ủi ông cụ Trần: "Ông nội, ông đã sợ lắm đúng không, không sao đâu, bọn Trần Dương đã rời đi rồi!"
Ông cụ Trần gật đầu hỏi: "Còn Tư Tư? Sao rồi?"
“Ông, Tư Tư đã được đưa đến bệnh viện rồi, ông yên tâm đi, giờ y học phát triển lắm, em ấy nhất định sẽ không sao đâu”, Trần Toàn an ủi.
Ông cụ Trần gật đầu, hướng mắt nhìn Lương Khiết, Lương Khiết ngay lập tức chột dạ trước cái nhìn chằm chằm của ông cụ Trần: “Ông…., sao ông cứ nhìn cháu chằm chằm thế, trên mặt cháu dính cái gì à?"
Lương Khiết đưa tay sờ lên mặt, sau đó lấy gương ra soi, không có gì dính trên đó cả.
"Cô nói thật cho tôi biết, vừa rồi có phải cô đẩy Tư Tư không?"
Thịch!
Ngay khi nghe được những lời đó, Lương Khiết lập tức trở nên hoảng hốt.
“Ông, ông đang nói cái gì vậy?”, Trần Toàn nói với ông cụ Trần: “Vừa rồi mọi người đều nhìn thấy, chính Trần Dương là người kéo Tư Tư ra chắn cho hắn, sao lại là Tiểu Khiết được?”
“Hừ… Ông còn chưa già đến mức mắt mờ chân run đâu”, ông ta đã tung hoành ngang dọc mấy chục năm trời, làm gì có âm mưu thủ đoạn nào mà ông ta chưa từng thấy, vừa rồi ông ta đã thấy tận mắt, rõ ràng Lương Khiết là người đẩy.
Hơn nữa khi nghe ông ta hỏi xong, Lương Khiết rõ ràng đã hoảng hốt, đây không phải là lương tâm cắn rứt thì là gì?
"Hì hì, ông nội, chắc là ông nhìn nhầm đấy, cháu ... làm sao cháu có thể đẩy Tư Tư cơ chứ? Cháu coi em ấy như em gái ruột của mình ấy chứ”.
Ông cụ Trần không thèm nghe cô ta nói mà lại hỏi tiếp: "Tại sao cô lại nói là Trần Dương đẩy? Tại sao? Cô định đổ oan cho thằng bé đấy à?"
Thịch!
Nghe được lời ông cụ Trần nói, Trần Toàn bị sốc ngay lập tức, lẽ nào ông ta đã nhìn thấy gì sao?
“Ông, ông già rồi nên tẩu hảo nhập ma à, không phải bị lẫn rồi đấy chứ?”, Trần Toàn hét lên với ông ta: “Chúng cháu làm sao có thể đổ oan cho hắn cơ chứ?
“Đúng đó, ông nội, chúng cháu đều một lòng một dạ vì gia tộc mà!”, Lương Khiết nói đế theo.
Ông cụ Trần là ai cơ chứ?
Họ càng nói, ông ta càng nghi ngờ, nhất là khi ông ta nhìn thấy hành động Lương Khiết đẩy Mục Tư Tư, sự nghi ngờ trong lòng ông ta càng lớn hơn gấp bội.
"Tại sao cô lại không đồng ý khi Trần Dương nói về việc xét nghiệm ADN?"
"Hỏi thừa, đương nhiên không thể để cho hắn kiểm tra rồi, nếu kiểm tra thì sẽ phát hiện ra...”
Bốp!
Trần Toàn chưa kịp nói xong, một cái tát đã giáng xuống mặt hắn.
Cái tát này mạnh đến mức khiến mặt Trần Toàn sưng vù lên ngay lập tức.
Cộng thêm cái tát từ Lý Thiên Bá, mặt hắn giờ đã sưng đến mức không thể tin được.
Tuy nhiên, cái tát này rất được việc, hắn như chợt tỉnh ra, sau khi nhận ra mình đã lỡ miệng, liền nhanh chóng nói lái đi: “Không… ông nội, ý cháu là, xét nghiệm ADN mất nhiều thời gian, dễ xảy ra bất trắc”.
Tuy nhiên, ông cụ Trần không tin, lúc này ông cụ Trần đã hoàn toàn hiểu ra, nghĩ đến tất cả những gì mình gặp phải khi xuất quan, ông ta liền hối hận không thôi.
“Thằng mất dạy… tao không ngờ mày lại làm chuyện đó”, ông cụ Trần tức đến nỗi lăn từ trên giường bệnh xuống, ông ta vô cùng hối hận, tại sao lại không tin lời Trần Dương nói, đó là đứa cháu mà ông ta một tay nuôi nấng cơ mà.
Tính cách thằng bé như nào, chả nhẽ mình lại không biết ư?
"Ông nội ...”, Trần Toàn và Lương Khiết vội vàng chạy tới giúp đỡ ông ta dậy nhưng lại bị ông cụ Trần đẩy ra: "Đồ phụ nữ độc ác, tôi nên nhìn ra từ sớm mới phải, họ nhà Trần rước phải loại phụ nữ như cô về, chính là nghiệp của nhà họ Trần!"