Nguyên liệu cần có Trần Dương đã hái được trong lần đầu đến Băng Hoả Đảo. Anh không luyện nhiều mà chỉ luyện hai viên, một viên anh giữ lại dùng.
Trần Dương đang chuẩn bị về công ty, kết quả vừa bước ra khỏi ký túc xá giáo viên học viện Lục Phái, thì một bóng người đột nhiên nhảy từ cái cây bên cạnh xuống.
Trần Dương giật nảy người, lúc nhìn rõ người này là ai, anh không khỏi cười khổ: "Tôn Giả gầy, sao lại là anh?"
"Nhận lệnh phu nhân, đưa anh về Thần Giáo", dứt lời, Tôn Giả gầy xách cổ áo Trần Dương, nhảy lên một cái.
"Tôn... Tôn Giả gầy, anh có thể thả tôi xuống không? Tôi tự đi được!", gió không ngừng thốc vào miệng Trần Dương, vô cùng khó chịu.
"Chết rồi, tôi sắp nôn rồi..."
Còn chưa nói xong, cổ anh đau nhói, trước mắt tối sầm, ngất đi.
…
Lúc Trần Dương tỉnh lại, anh đã ở trong khuê phòng của Giáo chủ phu nhân.
Cảnh tượng thật quen thuộc.
"Tỉnh rồi à?"
Mộc Thuyên ngồi trước bàn trang điểm, tay cầm một miếng son giấy mỏng, đang tự tô son.
Trần Dương vội vàng đứng lên: "Phu nhân ạ".
"Anh tỉnh lại đúng lúc lắm, nào, vẽ mày cho tôi đi", Mộc Thuyên xoay người lại, tay cầm bút kẻ mày.
Tay trắng mềm như ngó sen, da trắng như mỡ đông, cổ cao nõn nà, răng đều như hạt bắp, trán cao mày ngài, nụ cười duyên dáng, mắt đẹp long lanh.
Không biết sao, khoảnh khắc nhìn thấy Mộc Thuyên, trong đầu anh đột nhiên nảy ra mấy câu này.
Hôm nay Mộc Thuyên mặc áo bào đỏ tươi, đầu đội mũ phượng, thần thái uy nghi, trông vô cùng cao quý nhã nhặn.
"Còn ngây ra đó làm gì? Mau lại đây!"
"Tôi đến đây", Trần Dương định thần lại, vội vàng bước đến nhận lấy bút kẻ mày. Thật ra đây là lần đầu anh kẻ mày cho phụ nữ.
Tuy hơi căng thẳng, nhưng anh và Tô Diệu đã kết hôn lâu như vậy, anh cũng đã nhìn quen.
Phù!
Hai người mặt đối mặt, hơi thở thơm mát của Mộc Thuyên chui thẳng vào mũi Trần Dương, khiến lòng anh rạo rực.
Trên người phụ nữ này có mùi thơm quá, khiến Trần Dương không nhịn được muốn nhìn cô ta.
Không hiểu sao anh luôn có một ảo tưởng rằng.
Hình như Giáo chủ phu nhân bắt anh về, sau khi thấy anh thì rất vui.
Khoé miệng cô ta còn đọng ý cười như có như không.
Kẻ mày vốn là một chuyện rất thân mật, ở thời cổ đại đều là chồng kẻ mày cho vợ.
Lẽ nào phu nhân thích anh?
Nghĩ đến đây, Trần Dương không nhịn được khen: "Hôm nay phu nhân đẹp quá".
"Thật sao?"
Trần Dương gật đầu: "Đương nhiên, phu nhân là người phụ nữ xinh đẹp nhất trong mắt tôi".
"Miệng lưỡi dẻo quẹo", Mộc Thuyên không nhịn được vặc anh một câu, nhưng trong lòng lại như rót mật.
Thấy vẻ mặt phu nhân tươi rói, trong lòng Trần Dương càng thêm chắc chắn: "Phu nhân, tấm lòng của tôi đối với cô trời đất có thể chứng giám, câu nào của tôi cũng là thật".
Trần Dương vừa kẻ mày vừa nhích lại gần hơn.
Phù!
Hơi thở đàn ông phả lên mặt, Mộc Thuyên cảm thấy trái tim càng đập nhanh hơn.
Một luồng không khí mờ ám lan giữa hai người.
Trần Dương cũng mạnh dạn hơn, ôm cô ta vào lòng, cười híp mắt nói: "Phu nhân, ôm thế này mới dễ kẻ mày".
Lúc này Trần Dương đã chắc chắn trong lòng phu nhân có mình, cô ta sẽ không nổi giận.
Mộc Thuyên không nhịn được kêu khẽ một tiếng, muốn giãy dụa nhưng lại không có chút sức nào.
"Trần Dương, anh mau buông tôi ra...", Mộc Thuyên vừa ngại vừa giận.
Trần Dương không những không lỏng tay mà còn ôm chặt hơn.
"Phu nhân đừng động đậy, nhỡ tay bị run thì kẻ mày không còn đẹp đâu", Trần Dương ôm chặt Mộc Thuyên, khẽ nói bên tai cô ta.
Hơi thở đàn ông phả nhẹ lên gần cổ cô ta, khiến nó lập tức ửng hồng.
Người phụ nữ này thật là nhạy cảm.
Trần Dương kìm nén sự xao động trong lòng, kẻ mày cho Mộc Thuyên.
Mộc Thuyên cả người đã mềm nhũn, dựa hẳn vào người Trần Dương.
Khoảnh khắc kẻ xong chân mày, Trần Dương không nhịn được nữa, hôn lên đôi môi Mộc Thuyên.
Mộc Thuyên theo bản năng nhắm mắt lại, nếu đã không phản kháng được thì... để mặc anh vậy.
Nhưng chờ một lúc mà không thấy Trần Dương có hành động tiếp theo.
Cô ta mở mắt, nhìn thấy Trần Dương vẻ mặt khó hiểu.
"Anh... anh sao vậy?", Mộc Thuyên không nhịn được hỏi.
"Phu nhân, tôi...", lúc này Trần Dương rất mâu thuẫn, hai ngày trước anh mới làm tổn thương Hạ Lam, lẽ nào hôm nay lại làm tổn thương Mộc Thuyên?
Quả nhiên, đàn ông đều có một thói xấu, đó chính là háo sắc.
"Vì tôi không đẹp sao?"
"Không phải, phu nhân xinh đẹp như tiên, đến thần tiên nhìn thấy cũng phải động lòng phàm".
"Vậy anh... tại sao... tại sao không...", hai chữ phía sau cô ta quả thực không thốt ra được, bèn nhắm mắt lại.
Tại sao anh ta không hôn?
Lẽ nào anh ta chê mình đã từng kết hôn? Hay là anh ta chê mình đã lớn tuổi?
Nghĩ đến đây, Mộc Thuyên cười buồn: "Có phải anh chê thân phận của tôi..."
Nghe Mộc Thuyên nói, Trần Dương lập tức ngây người.
Đúng lúc anh định giải thích, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng cười sang sảng.
"Ha ha, phu nhân, ta đến rồi đây..."
Chết rồi!
Là Giáo chủ!
Mộc Thuyên vội vàng rời khỏi người Trần Dương, hốt hoảng sửa sang quần áo, nhìn Trần Dương lo lắng: "Mau, Giáo chủ đến rồi..."
Mẹ kiếp, Giáo chủ á?
Đêm hôm khuya khoắt, nếu nhìn thấy mình và Giáo chủ phu nhân đang ở bên nhau, ông ta chẳng phải một chưởng đánh chết mình sao?
Làm sao bây giờ?
Trần Dương nhìn quanh phòng một cái, chỉ xuống gầm giường nói: "Tôi... tôi trốn dưới gầm giường nhé!"
"Không được, sẽ bị phát hiện mất!"
Mộc Thuyên vội vàng kéo tay Trần Dương, với cảnh giới của Giáo chủ, chỉ cần hơi có tiếng động thì chắc chắn sẽ bị ông ta phát hiện.
Nghĩ đến đây, Mộc Thuyên cắn môi, chỉ dưới người mình: "Mau, mau chui vào váy tôi".
"Mẹ kiếp, chui váy phụ nữ, việc này..."
Tiếng bước chân bên ngoài ngày càng gần, Trần Dương hít sâu một hơi vén tà váy Mộc Thuyên lên, chui vào.
Đại trượng phu biết co biết duỗi, tính mạng quan trọng hơn cả.
Trần Dương vừa chui vào trong thì cửa phòng cạch một tiếng mở ra.
Giáo chủ của Nhật Nguyệt Thần Giáo bước vào.
Giáo chủ năm nay tuy đã đến tuổi xưa nay hiếm, nhưng vóc dáng cao to, giọng nói vẫn sang sảng.
Thấy Giáo chủ bước vào, Mộc Thuyên trong lòng vô cùng hoảng loạn, nhưng cô ta vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh, nở nụ cười ngọt ngào: "Giáo chủ, em đang tập trang điểm cho tiệc mừng ngày mai, xin Giáo chủ thứ tội vì không kịp đón tiếp".
Giáo chủ bật cười, bước đến ngồi bên cạnh Mộc Thuyên: "Em có lòng như vậy, anh vui còn không kịp, sao có thể trách em chứ?"
"Cảm ơn Giáo chủ", dứt lời, Mộc Thuyên nhìn Giáo chủ với vẻ khó hiểu: "Giáo chủ, đã muộn thế này rồi, sao anh còn có thời gian đến chỗ em thế?"
Bình thường vào giờ này, ông ta không phải đang bế quan thì cũng đang nghiên cứu bí tịch.
Hôm nay sao lại rảnh rỗi đến đây?
Uông Thần Thông vung tay áo lên, bước đến bên cạnh Mộc Thuyên, mỉm cười: "Ngày mai chính là sinh nhật của anh nên anh vui".
Từ khi được gả đến Băng Hoả Đảo, Uông Thần Thông đối xử với cô ta rất tốt.
Trừ chuyện nam nữ, chỉ cần Mộc Thuyên muốn gì, Uông Thần Thông đều đồng ý với cô ta.
Có thể nói trong Nhật Nguyệt Thần Giáo, cô ta dưới một người, trên vạn người.
Nhưng Mộc Thuyên vẫn không mặn mà gì với ông ta, khiến Uông Thần Thông cũng rất buồn phiền.
Bây giờ thấy Mộc Thuyên dốc sức trang điểm kĩ càng cho sinh nhật mình, trong lòng Uông Thần Thông đương nhiên vô cùng vui vẻ.
Nghĩ đến đây, Uông Thần Thông cười híp mắt nói: "Phu nhân, lần này anh đến có một món đồ rất thú vị cho em".
Dứt lời ông ta lấy một chiếc mặt nạ da người từ sau lưng ra như làm trò ảo thuật.
Mộc Thuyên ngây ra, nhận lấy chiếc mặt nạ.
Chiếc mặt nạ này sờ vào lành lạnh, mỏng dính, dán lên mặt chắc chắn rất dễ chịu.
"Phu nhân, anh đọc các bí tịch, vô tình đọc được thuật dịch dung. Thuật dịch dung không đơn giản chút nào, không chỉ làm được mặt nạ da người, mà còn có thể thông qua các cách đặc biệt để thay đổi khuôn mặt", dứt lời Uông Thần Thông dán chiếc mặt nạ lên mặt ông ta, sau đó miết vài cái.
Mười mấy giây sau, một Giáo chủ mang cái đầu của Tôn Giả gầy đã xuất hiện.
"Tôn Giả gầy" cười híp mắt nhìn Mộc Thuyên: "Phu nhân, em thấy sao?"
Ông ta vừa nói xong, Mộc Thuyên cứng người lại, bởi vì cô ta cảm giác Trần Dương ở phía dưới đang ngọ nguậy, hơi thở nóng rực phả lên đùi cô ta, vừa tê vừa ngứa.
Cái tên chết tiệt này cũng thật là to gan, nhỡ bị Giáo chủ phát hiện thì chết.
Thật ra, vừa rồi lúc Giáo chủ biểu diễn thuật dịch dung, cô ta chẳng nghe lọt câu nào. Cô ta dồn hết sự chú ý vào Trần Dương, nhưng để giấu anh không bị phát hiện, cô ta chỉ đành ra vẻ rất hứng thú.
Lúc này, Trần Dương đang bò trên mặt đất, anh cảm thấy tay chân tê dại, cổ cũng đau nhức.
Nhất là hai cái đùi trắng nõn kia kẹp đầu anh ở giữa, suýt nữa khiến anh ngạt thở.
Không được, cứ thế này thì không cần Giáo chủ ra tay, anh cũng chết ngạt mất.
Nghĩ đến đây, đầu anh không nhịn được nhô về phía trước, cú nhô này khiến Mộc Thuyên kêu lên một tiếng kinh hãi.
Nghe thấy tiếng kêu, Uông Thần Thông vội hỏi: "Phu nhân, em sao vậy?"
"Không... không sao đâu Giáo chủ", Mộc Thuyên cố nặn ra nụ cười: "Tại thuật dịch dung này thần kỳ quá, em không kìm được mới kêu lên".
Dứt lời, cô ta nhìn Uông Thần Thông: "Giáo chủ, rốt cuộc anh làm thế nào vậy?"
Uông Thần Thông không chút nghi ngờ, cười nói: "Được, nếu phu nhân có hứng thú thì anh dạy em. Đầu tiên là chiếc mặt nạ da người này, phải dùng bột mỳ thượng hạng, sau đó thêm Thần Tiên Thủy..."
Uông Thần Thông đầu tiên nói cặn kẽ cách làm mặt nạ da người, rồi lại nói: "Sau đó chúng ta ấn vào ba mươi sáu huyệt vị như đầu duy, dương bạch, ấn đường, âm bạch, ngư yêu, thái dương, thừa khấp, dùng chân khí kích thích huyệt vị là có thể biến đổi khuôn mặt theo ý mình".
Trần Dương trốn dưới tà váy Mộc Thuyên cau mày, thần kỳ đến thế sao?
Nếu như có thể đích thân trải nghiệm thì tốt.
Nhưng anh không dám gây tiếng động gì.
Đùa à, nếu bị phát hiện thì anh chết chắc.
Lúc này, Mộc Thuyên đã không còn kiên nhẫn nữa, cô ta chỉ muốn Uông Thần Thông rời đi càng nhanh càng tốt.
Nghĩ một lát, cô ta cười hỏi: "Giáo chủ, không còn sớm nữa, hay là anh ở lại đây nghỉ nhé?"
Cô ta biết Uông Thần Thông không ham nữ sắc, cũng không có năng lực đó, nên mọi lần chỉ cần cô ta nói như vậy, Uông Thần Thông sẽ rời đi.
Nhưng Trần Dương không biết điều này.
Nghe Mộc Thuyên nói, anh sốt ruột như ngồi trên đống lửa, sao cô ta còn bảo Giáo chủ ở lại làm gì?
Thế chẳng phải tự mua dây buộc mình sao?
Không được, phải nhắc nhở cô ta.
Nghĩ đến đây, Trần Dương bèn nhô đầu về phía trước, cú nhô này của anh bị một đôi tay giữ chặt.
Mặt anh dán sát vào đùi non, mùi thơm quyến rũ bay vào trong mũi.
Mẹ kiếp, người phụ nữ này điên rồi!
Bây giờ bộ phận kín đáo nhất đang bị Trần Dương dán vào, Mộc Thuyên vô cớ đỏ bừng mặt, hơi thở cũng trở nên dồn dập.
Uông Thần Thông không nhận ra sự thay đổi của cô ta, cười khan một tiếng: "Anh còn phải nghiên cứu bí tịch, không nghỉ ở chỗ em được".
Nói rồi ông ta đứng dậy, bước ra ngoài cửa.
Giờ phút này, cả Mộc Thuyên và Trần Dương đều thở phào nhẹ nhõm theo bản năng.
Đúng lúc Trần Dương tưởng mình có thể ra ngoài, Uông Thần Thông vốn đã đi đến cửa đột nhiên vòng quay lại: "Đúng rồi, phu nhân, còn một chuyện này anh muốn hỏi em".
Mẹ kiếp!
Sao Giáo chủ lại quay lại? Chắc không phải ông ta phát hiện ra mình đấy chứ?
Nghĩ đến đây, trái tim Trần Dương như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.