"Kiều sư muội, muội đừng trốn nữa, mau ra đây đi!"
Lúc này, bên ngoài có người gọi vọng vào, mặt Kiều Uyển Thanh méo mó: "Huynh ấy cứ bám riết không buông thế này thì tỷ càng chán ghét huynh ấy!"
Tả Linh Nhi cũng bụm miệng cười trộm, nhưng trong lòng thì lại than thở. Đúng là Đoạn sư huynh bám rịt người ta, muốn người con gái khí phách như sư tỷ thích Đoạn sư huynh thì đúng là khó thật.
"Đệ có nhìn thấy Kiều sư muội không?"
"Đệ thì sao? Có nhìn thấy không?"
Đoạn Kỳ Lân hỏi từ ngoài vào trong, mắt đảo một vòng là đã xác định được vị trí của Kiều Uyển Thanh trong đám người. Hắn mừng rỡ: "Kiều sư muội, thì ra muội ở đây à!"
Dường như trong mắt hắn chỉ có một mình Kiều Uyển Thanh, tự động ngó lơ đám người Mạnh Tử Bình ngồi bên cạnh cô ta.
"Chẳng phải ta đã nói rồi sao, huynh đừng theo ta nữa!"
Kiều Uyển Thanh bực bội nói.
"Kiều sư muội, không phải ta bám theo muội đâu. Lần trước muội nói bụng muội khó chịu mà, ta tra cứu mấy nghìn quyển sách y, sau đó luyện được một viên thuốc bổ Huyết Sâm, sau này nếu muội đau bụng thì có thể..."
Kiều Uyển Thanh bó tay thật sự, cô ta đã sắp đạt cảnh giới Đạo Vương hậu kỳ rồi, sao lại còn đau bụng được chứ?
Nói đau bụng chỉ là cái cớ của cô ta để thoát khỏi hắn mà thôi.
Hắn thì hay rồi, lại còn đi đọc sách y, luyện chế thuốc bổ.
"Cảm ơn, ta không cần!"
Kiều Uyển Thanh lạnh lùng nói.
"Sư muội, muội đừng ngại, nhận đi mà!"
Kiều Uyển Thanh thầm nói: Con mắt nào của huynh nhìn thấy ta ngại?
"Ta nói là ta không cần".
"Đoạn sư huynh, hay là huynh đưa đan dược cho muội, chút nữa muội đưa cho sư tỷ!"
Bây giờ mọi người đều đang nhìn, tình huống gượng gạo quá nên Tả Linh Nhi lên tiếng gỡ rối.
"Cô là ai, tại sao ta..."
"À, là Tả sư muội à!"
Đoạn Kỳ Lân trợn mắt: "Muội đến lúc nào thế? Sao vừa nãy ta không..."
"Muội vừa đến!"
Tả Linh Nhi cũng cạn lời, thầm nói huynh có si tình cũng không đến nỗi xem người khác đều là vô hình hết như thế chứ?
"Được rồi, thôi đừng nói nữa, sư tỷ ngại không nhận, huynh cứ đưa đan dược cho muội đi, lát muội đưa cho tỷ ấy sau!"
"Sư muội, muội..."
Tả Linh Nhi véo tay Kiều Uyển Thanh rồi nháy mắt, ý bảo cô ta đừng nói nữa.
Đoạn Kỳ Lân nghe thế thì nói: "Tả sư muội, muội tốt thật đấy, đa tạ muội nhé. Nhưng ta vẫn muốn tự mình tặng đan dược cho Kiều sư muội!"
Thôi xong, mối rối này khỏi gỡ nữa.
"Được rồi Đoạn sư đệ, thế này trước mặt mọi người thì ra thể thống gì nữa!"
Mạnh Tử Bình nhíu mày, cất giọng chỉ trích, giọng nói này cũng khiến Đoạn Kỳ Lân tỉnh ra.
"Đại... đại sư huynh? Cô sư đệ, Hồng sư đệ, sao mọi người đều ở đây cả vậy?"
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của hắn, Mạnh Tử Bình kéo hắn ngồi xuống: "Được rồi, không có chuyện gì thì ngồi yên đó, đừng nói chuyện, có chuyện gì thì ăn xong rồi nói".
Sư đệ này của Mạnh Tử Bình như thế này một phần là vì Kiều Uyển Thanh, còn lại và vì hắn tu luyện một môn công pháp.
Môn công pháp này tên là Nhập Tình, tên gọi thì bình thường nhưng công pháp rất bá đạo.
Nhập đạo bằng tình, càng lún vào sâu thì tu vi tăng càng nhanh.
Trong mắt hắn chỉ có duy nhất Kiều Uyển Thanh, đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn không thấy những người khác.
Mấy nghìn năm nay, Mạnh Tử Bình chỉ không nhìn ra được thực lực của Đoạn Kỳ Lân nông sâu ra sao, vì hắn rất ít khi ra tay trước mặt người ngoài.
Có lẽ chỉ mình Kiều Uyển Thanh là biết được ít nhiều.
Lần mừng thọ cho sư phụ lần này, nếu Kiều Uyển Thanh không về thì hắn cùng sẽ không về.
Nhìn bộ dạng cộc lốc, ánh mắt nhìn chòng chọc Kiều Uyển Thanh của Đoạn Kỳ Lân, cũng không biết hắn đang nghĩ gì.
Si tình với một người đến mức này cũng là hiếm gặp.
"Đúng rồi, những sư huynh khác đâu rồi?"
Kiều Uyển Thanh hỏi.
"Kỷ Xuân, Hùng Diễm chết rồi, Giản sư đệ và Ngưu sư đệ vẫn đang ngao du bên ngoài, chắc bọn họ sẽ về trước đại thọ của sư phụ".
"Sao cơ? Kỷ sư huynh với Hùng sư tỷ chết rồi ạ?"
Kiều Uyển Thanh vô cùng kinh ngạc: "Sao chết thế?"
"Chuyện này dài dòng, ăn xong ta sẽ kể chi tiết với muội".
Mạnh Tử Bình nói.
"Vâng!"
Kiều Uyển Thanh gật đầu, không ngờ mình mới chỉ đi hơn hai mươi năm mà Thiều Hoa Viện lại xảy ra chuyện thế này. Chắc sư phụ xuất quan sẽ đau lòng lắm.
"Mọi người ngồi đi, ta ra ngoài đón tiếp một chút!"
Mạnh Tử Bình nói rồi nhanh chóng đứng dậy: "Phùng sư thúc, Trương sư thúc, Vương sư thúc, mời vào trong ạ!"
"Cao sư thúc cũng tới rồi ạ, mời vào trong ạ!"
Những người tới đều là trưởng lão nội ngoại môn của Thiều Hoa Viện, cũng phải đến hai, ba mươi người, đều là những người có quan hệ tốt với hắn!
Đương nhiên, cũng có những kẻ quan hệ chẳng đâu vào đâu.
Ví như Kỷ Hành, hay là Hùng Sở Mặc.
"Mạnh sư điệt thật biết cách mua chuộc lòng người quá!"
Kỷ Hành cười giả tạo rồi nói.
"Sao Kỷ sư thúc lại nói vậy?"
Mạnh Tử Bình nói: "Chẳng qua chỉ là cung cấp một chút phúc lợi nhỏ nhoi cho các sư huynh đệ trong Thiều Hoa Cung mà thôi, mua chuộc lòng người gì ở đây ạ?"
"Phúc lợi tốt thật đó, nhưng đừng để lòi ra sơ hở gì mới tốt".
Kỷ Hành nói vậy rồi bước vào trong!
"Bếp tổng Tiền, dù thế nào thì hôm nay không được để xảy ra bất kỳ sơ sót nào nhé!"
"Vâng, công tử!"
Tiền Nhuận gật đầu, Trần Dương đã dặn dò trước rồi, mỗi món ăn ra lò bọn họ đều phải đích thân thử trước, xác định không có vấn đề gì rồi mới dọn lên.
Mỗi một nguyên liệu nấu ăn đều được kiểm độc nghiêm ngặt để tránh xảy ra chuyện.
Trần Dương cũng đã bố trí kết giới trong nhà bếp từ trước, chỉ có người trong nhà bếp của bọn họ mới có thể ra vào được!
Chẳng mấy chốc mà bên trong đã đầy ắp người, phải có đến ba, bốn chục nghìn người.
Cảnh tượng nhiều người thế này cùng ngồi dùng bữa thật sự đồ sộ.
Trưởng lão và đệ tử thân truyền ngồi trong phòng riêng tao nhã, Trần Dương ngồi trong một góc khuất, lẳng lặng thưởng thức ba món ăn một món canh.
Đúng lúc này, một đệ tử bỗng dưng rên lên rồi ôm bụng lăn trên đất: "Đau quá, đau chết ta mất, món ăn có độc..."
Há!
Bỗng chốc tất cả mọi người nhốn nháo.
Mọi người đều đứng dậy: "Đầu bếp đâu rồi, mau lăn ra đây cho ta!"
"Đúng, đầu bếp đâu, mau ra đây chịu chết!"
"Mẹ nó chứ, dám hạ độc trong thức ăn, các ngươi chết chắc rồi!"
"Ôi chao, ta cũng đau bụng quá đi mất, đau chết ta rồi..."
Hai, ba người liên tiếp nhau ôm bụng lăn dưới đất, tiếng kêu rên kinh động đến những người trong phòng riêng.
Các trưởng lão đều nhíu mày: "Chuyện gì thế? Bên ngoài xảy ra chuyện gì mà ồn ào vậy?"
Mạnh Tử Bình đứng dậy: "Con ra xem thử!"
Trong lòng hắn có dự cảm không lành. Hắn đẩy cửa ra thì thấy bên ngoài loạn như một nồi cháo.
"Mạnh sư huynh, mau tới xem đi, trong thức ăn có độc đấy, có nhiều sư huynh đệ ăn xong thì đau bụng lắm".
Sao cơ?
Có độc?
Mạnh Tử Bình thót tim, điều hắn lo nhất cũng đã tới rồi.
"Đáng chết, chẳng phải mình đã bảo Tiền Nhuận cẩn thận rồi sao?"
"Không đúng, chắc chắn vấn đề không nằm ở chỗ Tiền Nhuận, ngoài những món ăn trong phòng riêng thì những món khác đều được nấu chung, nếu trúng độc thì tất cả đều trúng độc mới đúng, không thể chỉ có vài người lẻ tẻ trúng độc thế này được!"
Mạnh Tử Bình không phải kẻ ngu, hắn biết chắc chắn có người đang giở trò.
Nhưng nếu hắn không xử lý ổn thỏa chuyện này thì sau này sẽ rất phiền phức.
Xử lý vụng thì không những người trong nhà bếp phải chết mà còn liên lụy đến hắn, liên lụy rất lớn đến hắn.
"Chắc chắn bọn họ giở trò!"
Mạnh Tử Bình bước nhanh tới: "Tránh ra, ta phải xem thử là độc gì!"
Hắn bắt mạch xong thì thở phào nhẹ nhõm, độc tính không quá mạnh, xem ra người kia cũng không dám làm quá tay.
"Mạnh sư điệt, rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế?"
Các trưởng lão cũng kéo nhau ra ngoài.
"Hình như trong món ăn có vấn đề, có người trúng độc rồi!"
Kỷ Hành đứng trong đám đông nói.
"Gì cơ?"
"Đi, mau đi xem thử!"
Mọi người đều cả kinh, đây không phải là chuyện nhỏ, nếu đồ ăn có vấn đề thì sau này còn ai dám tới ăn?
"Thực Linh Độc!"
Phùng Tiếu nhíu mày, liếc mắt là đã nhận ra bọn họ trúng độc gì: "Độc tính của độc này trung bình, lúc phát tác thì kéo dài không ngớt, đầu tiên là đau bụng, sau đó lan đến kinh mạch, cuối cùng là toàn thân đều đau".
"Phùng sư thúc, vậy có thuốc giải độc này không ạ?"
"Có!"
Phùng Tiếu đau lòng lấy thuốc giải độc ra: "Uống viên đan dược này xong thì độc sẽ được giải, con lấy một ly nước rồi hòa tan đan dược là được".
Tả Linh Nhi gật đầu rồi lấy một chiếc chén ngọc từ nhẫn chứa ra, bên trong đầy ắp linh dịch. Cô ta hòa tan đan dược xong thì đút cho bọn họ uống.
"Đa tạ Phùng sư thúc!"
Phùng Tiêu khoát tay: "Phải điều tra cặn kẽ chuyện này, nếu không sẽ để lại tai họa lớn về sau".
Đương nhiên Mạnh Tử Bình hiểu rõ, ánh mắt hắn lóe lên: "Tiền Nhuận đâu, lăn ra đây cho ta!"
Tiền Nhuận bước lên trước, không hề có vẻ hoảng sợ mà lại vô cùng thản nhiên: "Công tử!"
"Ngươi đã biết tội chưa?"
"Thuộc hạ không biết mình có tội gì ạ".
Tiền Nhuận nói: "Thực Linh Độc này không phải từ bên trong nhà bếp mang ra ạ. Trước khi chúng thuộc hạ mang thức ăn ra thì đã có bếp trưởng thử món, xác nhận không có độc mới dâng lên phục vụ. Vậy nên chuyện này là do có người vu oan!"
"Hỗn láo!"
Kỷ Hành nhảy ra nói: "Không phải các ngươi hạ độc thì là ai? Lẽ nào bọn chúng tự hạ động chính mình à?"
Tiền Nhuận nói: "Biết đâu đấy, nói tóm lại nhà bếp của chúng thuộc hạ không hạ độc. Người có đầu óc chút động não chút là ra kết quả ngay, lẽ nào chúng thuộc hạ không sợ chết hay sao mà đi làm chuyện này?"
"To gan, ngươi dám nói chuyện như thế với ta à?"
Kỷ Hành không ngờ một đầu bếp thôi mà dám cãi ngang với mình trước mặt mọi người, ông ta vung tay định đánh chết Tiền Nhuận.
"Bịch!"
Đúng lúc này, một bàn tay nắm lấy cổ tay ông ta: "Kỷ sư thúc, lớn tuổi rồi mà này nào cũng đòi đánh đòi giết thế ạ. Ở đây là nhà ăn chứ không phải là chỗ giết chóc!"
Tất cả mọi người đều nhìn sang.
"Là ngươi!"
Sắc mặt Kỷ Hành thay đổi, ông ta nghiến răng ken két: "Ta biết rồi, ngươi cùng một giuộc với đám người này!"
Trần Dương cười khinh: "Thật không ngờ đấy, Kỷ sư thúc chừng này tuổi rồi mà đầu óc cũng chẳng được thông minh cho lắm nhỉ. Có phải thúc định nói chuyện hạ độc này cũng có liên quan đến ta luôn không?"
"Ta là đệ tử thân truyền của Hình Phạt Viện, tương lai xán lạn lắm, sao ta phải làm chuyện ngu ngốc thế này?"
Trần Dương buông tay ông ta ra: "Con đã biết đầu đuôi chuyện này rồi, mời các vị sư thúc cùng xem!"
Anh lấy máy truyền ảnh ra, bật phim lên, cả đoạn phim xuất hiện trước mặt mọi người.
"Cũng không biết đám người trúng độc này bị ai sai khiến mà tự hạ độc chính mình, thật ngu ngốc đến cùng cực".
Trong đoạn phim có thể nhìn thấy rõ ràng bọn họ rải cùng một loại bột lên chén của mình.
Bây giờ thì tất cả mọi người đều há hốc mồm.
Tự hạ độc chính mình, thật sự có kẻ ngốc vậy à?
"Thật ra, kẻ đứng sau sai khiến thật quá ngu ngốc, hoàn toàn có thể nhét túi độc sau răng mà, như thế thì ai mà tra ra được? Làm thế cũng dễ bảo mật hơn nữa".
Nghe vậy, biểu cảm của những người có mặt đều trở nên vô cùng kỳ quái, đặc biệt là Kỷ Hành, mặt ông ta tái mét!
Mạnh Tử Bình không ngờ Trần Dương đã đoán trước là bọn họ sẽ ra tay nên đã chuẩn bị trước.
"Khai mau, rốt cuộc là ai sai khiến các ngươi?"
Ánh mắt Mạnh Tử Bình sắc bén hệt như một thanh kiếm nhọn!
Đâm thẳng vào tim người ta khiến họ kinh hãi!
"Các ngươi có biết làm thế này sẽ có kết cục gì không?"
Hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này.
"Mạnh sư huynh, bọn đệ oan uổng quá, bọn đệ không biết gì cả, bọn đệ là người bị hại!"
- -------------------