Hay là lão ta chơi gái nhiều quá nên mất sức?
Chẳng ai ngu cả, ai cũng biết chủ nhân của biệt viện kia chắc chắn không phải người dễ chọc vào.
Đương nhiên cũng có kẻ to gan không sợ gì.
Trần Dương thẳng thừng ra tay chém bọn họ.
Sau khi một nhát chém mấy chục Nguyên Thần hậu kỳ, mấy Nguyên Thần viên mãn thì không còn ai dám phóng thần niệm ra nữa.
Quá mạnh, thực sự là quá mạnh, giết Nguyên Thần như ngóe vậy, đây không phải là cường giả Uẩn Thần thì là gì?
Không ai dám nhòm ngó nhìn trộm nữa.
Thần khí của cao nhân Uẩn Thần là thứ mà bọn họ có thể chạm vào được sao?
Đúng là không biết tự lượng sức mình.
“Hừ! Chán sống chắc!”
Trần Dương hừ lạnh một tiếng, ngồi trong biệt viện, sát khí bao trùm.
Thiên Lôi vẫn đang giáng xuống không ngừng, lúc này đã giáng xuống 6 đạo Thiên Lôi rồi.
Cùng lúc đó, trong phủ Thành chủ, một bóng dáng mở bừng mắt, khẽ “ấy” một tiếng.
“Là đạo hữu nào đang độ kiếp trong thành vậy?
Giọng nói từ tính lọt đúng vào tai Trần Dương.
Trần Dương cau mày: “Ông là ai?”
“Xin tự giới thiệu, tôi họ Vũ, tên Mộ Đạo”.
“Vũ Mộ Đạo? Chưa nghe nói bao giờ! Ông có chuyện gì sao?”
Trần Dương có chút khó chịu, bây giờ anh không có thời gian tán phét.
Vũ Mộ Đạo sững người, thú vị đấy, hắn không biết mình là ai, chắc là người từ nơi khác đến.
“Tôi là Thành chủ của thánh thành Hải Tân!”
Thành chủ thì sao chứ?
Trần Dương cau mày: “Có chuyện gì thì nói sau đi, bây giờ tôi rất bận, không rảnh nói chuyện với ông”.
Dứt lời, anh ngắt luôn đạo thần niệm này.
Trần Dương rất ít khi nổi giận, nhưng mà đã nổi giận thì bất kể là ai, cho dù là ông trời thì anh cũng dám đối đầu.
Đồ có mắt không tròng, không thấy Thích Tần đang độ khí linh kiếp sao?
Trong phủ Thành chủ, Vũ Mộ Đạo cau mày, ở thánh thành Hải Tân, đây là lần đầu có người không nể mặt ông ta như vậy.
Ông ta là cường giả Uẩn Thần sơ kỳ đấy.
Nhưng nghĩ lại, đối phương e rằng cũng là cường giả Uẩn Thần, cũng chỉ có thế thì mới dám hống hách như vậy.
Ông ta hít sâu một hơi, nghĩ đến thủ đoạn đối phương chém chết tu sĩ Nguyên Thần, đúng là xuất quỷ nhập thần, thực lực người này chắc chắn không tầm thường.
Ông ta không quen biết gì Trần Dương, cũng không có ân oán, nếu cũng là tu sĩ cảnh giới Uẩn Thần thì đương nhiên nên kết bạn.
Về lý do Trần Dương cáu gắt thì chắc là bị những kẻ không biết tự lượng sức mình kia nhòm ngó thần khí mới khiến vị đạo hữu này nổi trận lôi đình như vậy.
Ông ta không cảm thấy Trần Dương làm sai, đại lục Thần Ma không có quy tắc, nhưng có một câu nói chí lý đã được lưu truyền từ xa xưa.
Uy nghiêm của cường giả không thể mạo phạm!
Thiên Lôi vẫn không ngừng giáng xuống, thân kiếm chằng chịt vân sét, cứ như nó sắp nổ tung vậy.
Trong lòng Trần Dương cũng hơi sốt ruột, đây là lần đầu anh luyện thần khí, nên cũng không chắc chắn lắm.
“Ầm!”
Đạo Thiên Lôi thứ 8 giáng xuống, thân kiếm xuất hiện vết nứt!
Trần Dương thấy lòng trĩu xuống, xuất hiện vết nứt không phải là điềm lành gì. Điều này có nghĩa là kiếm có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào.
“Phải cố lên, nhất định phải cố lên!”
Trần Dương gào thét trong lòng.
Thích Tần từ lúc ở Địa Cầu đã luôn bên anh, giúp anh vượt qua mấy lần nguy hiểm, nên tình cảm rất sâu đậm.
Tu vi của anh vẫn đang không ngừng nâng cao, anh cũng hy vọng tiếp tục mang theo Thích Tần.
Tuy chân thân của Thích Tần đã bị hủy, nhưng khí linh mới là điều mấu chốt quan trọng nhất.
“Ầm!”
Đạo Thiên Lôi thứ 9 màu tím đúng hẹn giáng xuống, to bằng cái thùng nước, giáng thẳng lên thân kiếm, thân kiếm phát ra tiếng “lạch cạch” nặng nề.
Nhưng… nó đã vượt qua, sau đạo Thiên Lôi thứ 9, khí linh vẫn bình yên vô sự.
Một luồng ánh sáng màu vàng giáng từ trên trời xuống, bao trùm lấy thanh bảo kiếm.
Các vết nứt trên thân kiếm được tu bổ hoàn tất, toàn thân nó tỏa ra ánh sáng màu đỏ kỳ dị.
Ánh sáng tản đi, Trần Dương vẫy tay một cái, bảo kiếm lập tức bay tới.
Trần Dương nắm lấy chuôi kiếm, ước lượng thử, nặng không dưới 100 nghìn cân.
Rất khó tưởng tượng thanh kiếm này nặng tới 100 nghìn cân.
“Để tao đặt cho mày cái tên mới nhé, gọi là Thích Tần thì không hợp nữa!”
Trần Dương nghĩ một lát: “Gọi là Xích Huyết Kiếm đi”.
Thân kiếm rung lên, chỗ chuôi kiếm nổi lên hai chữ Xích Huyết nhỏ.
Khí linh Xích Huyết cũng vô cùng vui vẻ.
Vừa mới thăng cấp lên thần khí, khí linh Xích Huyết còn phải lĩnh ngộ đạo vận, nó nói lý do với Trần Dương, Trần Dương gật đầu, thu Xích Huyết vào người.
Thiên Lôi giáng cho căn nhà tan tành, ba con yêu đang nướng thịt cũng sững sờ.
Đúng lúc này, lại có một đạo thần niệm phóng tới: “Đạo hữu có thể đến phủ Thành chủ đàm đạo không?”
Người này không phải ai khác, mà chính là Vũ Mộ Đạo khi nãy.
Hồng Môn Yến?
Trần Dương không nghĩ vậy, nếu đối phương muốn ra tay thì đã ra tay từ lúc khí linh kiếp rồi, lúc đó ra tay chắc chắn có thể phá hủy được Xích Huyết.
Gây động tĩnh lớn như vậy ở địa bàn của người ta, Trần Dương cũng cảm thấy có chút áy náy.
“Được, tôi đến ngay đây!”
Trần Dương cũng không phải là người vô lý, lập tức dẫn theo ba yêu vẫn đang ngu người bay lên trời.
Không phải Trần Dương lỗ mãng, mà là anh tự tin về thực lực của bản thân.
Chỉ cần bản thân đủ mạnh, dù vào đầm rồng hang hổ cũng có hề gì?
Trần Dương nhanh chóng dẫn theo ba yêu đến phủ Thành chủ, bay luôn vào từ trên không trung.
Dọc đường không gặp bất cứ cản trở nào, chắc là Vũ Mộ Đạo đã thông báo từ trước rồi, ông ta sẽ không phạm phải sai lầm sơ đẳng như thế này.
Vào đến phủ Thành chủ, cảm nhận đầu tiên của Trần Dương là lớn, cực kỳ lớn, đây đâu phải phủ Thành chủ, đây là hoàng cung thì có.
Thật sự là quá xa hoa.
“Đạo hữu, ở bên này này!”
Vũ Mộ Đạo hướng dẫn Trần Dương, anh nhanh chóng đến được chính sảnh.
Tiếp đón Trần Dương ở chính sảnh là để bày tỏ lòng tôn kính đối với anh.
Giây phút nhìn thấy Trần Dương, Vũ Mộ Đạo ngây người ra.
Một người ba yêu, một con Thôn Kim Thú, một con Xuyên Sơn Giáp, một con sói, đây chắc là thú cưng của Trần Dương, điều này thực ra cũng thường gặp ở đại lục Thần Ma.
Điều thực sự khiến Vũ Mộ Đạo kinh ngạc là cảnh giới Trần Dương để lộ lại là… Ngưng Đan hậu kỳ?
Sao có thể thế được?
Vũ Mộ Đạo khẽ nheo mắt, người này hẳn đã tu luyện công pháp ẩn giấu tu vi, vì Ngưng Đan hậu kỳ không thể chém chết Nguyên Thần viên mãn được, đây là điều bất khả thi.
“Vũ đạo hữu!”
Trần Dương chắp tay, ba yêu phía sau cũng học theo anh, chúng cảm thấy người đàn ông trước mặt này rất kinh khủng, khí tức trên người ông ta thật đáng sợ.
Cho dù là Thiết Đầu ngang ngược nhất thì lúc này cũng trở nên ngoan ngoãn hẳn.
“Chào đạo hữu!”
Vũ Mộ Đạo mỉm cười nhìn Trần Dương: “Đạo hữu có đạo hiệu không?”
Đạo hiệu?
Trần Dương nghĩ một lát rồi đáp: “Ông cứ gọi tôi là Điêu Trác Thiên đi!”
“Điêu Trác Thiên? Đây là tên gì vậy?”
Vũ Mộ Đạo tỏ vẻ khó hiểu, cuối cùng cười khan: “Điêu đạo hữu, nào, tôi đã chuẩn bị sẵn bàn tiệc, mời cậu vào chỗ!”
Ông ta chỉ bàn ăn bên cạnh, trên đó quả nhiên bày đầy các món ăn, nóng hôi hổi, linh khí nghi ngút phả vào mặt.
“Mời!”
Có qua có lại mới toại lòng nhau, đây chính là nguyên tắc đối nhân xử thế của Trần Dương.
Ba yêu nhìn đồ ăn thịnh soạn trước mặt, nuốt nước miếng.
Bọn chúng ngày nào cũng ăn thịt nướng, cho dù là thịt yêu hoàng ngon đến đâu thì cũng ăn phát ngấy lên rồi.
Mỳ làm từ thịt giao long, bảo dược nghìn năm, nấm hỏa linh chi nghiền thành bột, vuốt Chu Tước, một con cá chép rồng dài 3m bày trên bàn.
Quét mắt nhìn một lượt, Trần Dương thầm kinh ngạc, e là bữa ăn này phải tốn mấy trăm nghìn nguyên thạch thượng phẩm.
Phá của, đúng là phá của mà.
Ăn bữa cơm mà phải xa xỉ đến vậy sao?
Ba phút sau, Trần Dương gặm một cái đùi sốt: “Thơm quá!”
Đây đâu phải là thịt, rõ ràng là linh khí nặn thành.
Tính ra thì đây là bữa đại tiệc đầu tiên Trần Dương được hưởng thụ từ khi đến đại lục Thần Ma.
Một người ba yêu ăn đầy thỏa mãn, Vũ Mộ Đạo cũng ăn rất vui vẻ, không hề cảm thấy Trần Dương có gì là mất lịch sự cả.
Ngược lại, ông ta cảm thấy đây là biểu hiện của việc Trần Dương có tu vi cao cường.
Cường giả Uẩn Thần dù gì cũng đã sống mấy trăm năm, cái gì mà chẳng từng ăn, trường hợp nào mà chưa từng trải qua.
Nhưng Vũ Mộ Đạo đã nhầm, Trần Dương không phải cường giả Uẩn Thần, anh năm nay cũng chỉ mới khoảng 40 tuổi. Anh đến đại lục Thần Ma lâu như vậy, nhưng ở nhà họ Viên ăn uống thực sự không được tốt, rời khỏi nhà họ Viên thì chỉ ăn mãi thịt nướng.
Thực ra anh ăn sắp phát nôn rồi.
Cơm no rượu say, Vũ Mộ Đạo hỏi: “Điêu đạo hữu từ đâu đến, rồi lại muốn đi đâu vậy?”
“Tôi từ nơi khác đến, muốn đến Tam Đại Thánh Tông”.
Việc này không có gì phải giấu giếm cả.
Quả nhiên là từ nơi khác đến.
Vũ Mộ Đạo thầm gật đầu: “Cậu có người quen ở Tam Đại Thánh Tông chứ?”
“Không”.
Anh làm quái gì có người quen.
“Thế đạo hữu…”
“Cũng không có gì phải giấu giếm, lần này tôi đến thánh thành Hải Tân là muốn gia nhập Tam Đại Thánh Tông, làm chức trưởng lão tông môn!”
Vũ Mộ Đạo hiểu ra, hóa ra là một Uẩn Thần hoang dã.
Trong lòng ông ta có chút hâm mộ Tam Đại Thánh Tông, đến cường giả Uẩn Thần cũng ngưỡng mộ danh tiếng tìm đến, đáng tiếc… tuy ông ta là chủ một thành, có lòng muốn lôi kéo Trần Dương, nhưng… ông ta còn nghèo.
Cường giả Uẩn Thần ông ta không mời nổi, cũng không nuôi nổi.
Nhưng cũng chưa chắc không mời được, còn có rất nhiều cách cơ mà.
“Tôi thực sự rất hâm mộ Điêu đạo hữu, đến đi như gió, tôi ngưỡng mộ lắm ấy!”
Trần Dương cười lắc đầu: “Tôi chỉ có một thân một mình, không gì vướng bận, có gì mà ngưỡng mộ chứ. Tôi lại ngưỡng mộ Vũ đạo hữu ấy, làm chủ của thành Hải Tân này, nắm trong tay quyền lớn, muốn gì được nấy!”
Vũ Mộ Đạo cười khổ: “Điêu đạo hữu nói đùa rồi, tôi làm Thành chủ, nhìn thì nở mày nở mặt, nhưng thực tế như đi trên mũi đao, sai một li thì đi một dặm!”
“Tôi… sống cũng khổ lắm chứ!”