Mục lục
Long tế chí tôn (full 836 chap) – Truyện tiểu thuyết ngôn tình tác giả: Cố Tiểu Tam
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước đó, anh còn cần hấp thu một lượng lớn khí hỗn độn.

Khoan đã!

“Khí hỗn độn có hại cho thế giới bên trong cơ thể không?”

“Tạm thời không có!”

Nguyên Dương lắc đầu: “Mọi thứ đang trong tầm kiểm soát!"

“Được!”

Trần Dương ngồi xếp bằng dưới đất, khí hỗn độn cuồn cuộn không ngừng bị anh hấp thu vào cơ thể.

Lần phun trào thứ 8, khí hỗn độn thật sự quá đậm đặc.

Đúng lúc này, cánh cửa vẫn luôn đóng chặt của điện Tiên Vương chợt mở ra.

Một lực hút rất lớn tràn ra ngoài.

“Vù!”

1 hơi, 2 hơi, 3 hơi…

Vài hơi thở ngắn ngủi, các đại lão cảnh giới Sáng Thế đang ngồi trong Tuế Nguyệt Cấm thành da bọc xương, sức mạnh sinh mạng vô cùng vô tận bị điện Tiên Vương hấp thụ.

Vù!

Một trận gió thổi qua, mọi người hóa thành bột mịn bay theo gió, họ còn không kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết.

“Chạy nhanh!”

Những người đứng ngoài Tuế Nguyệt Cấm cũng tỉnh ngộ nhưng đã quá muộn, trong nháy mắt lực hút khổng lồ đã hút lấy họ, những người cách khá xa, trong vòng một hơi thở, sức mạnh trong cơ thể đã giảm đi một nửa!

Bản nguyên bị thiệt hại, vài người bị thương nặng, chạy về phía hỗn độn như bay, trong chớp mắt đã biến mất khỏi tầm mắt của hai người Trần Dương.

“Trời!”

Cô Tô hít một hơi thật sâu, toàn thân chấn động kịch liệt.

Quá trình thay đổi kinh hoành này xảy ra trong vòng chưa đến nửa canh giờ.

Nếu Trần Dương không kêu mình ra, chắc chắn ông ấy đã bị hút khô rồi.

Mẹ nó, điện Tiên Vương này rõ ràng là điện lấy mạng.


Mấy nghìn đại lão cảnh giới Sáng Thế, số người còn sống đếm trên đầu ngón tay!

“Triệu huynh, chúng ta đi thôi!”

Cô Tô cảm thấy mình bị ám ảnh tâm lý, mẹ nó đáng sợ quá!

“Đi? Tại sao phải đi?”

Trần Dương cười cười, sau đó ném thần dược trong lòng bàn tay qua.

“Hả, không sao rồi?”

Cô Tô ngẩn ra.

“Ông cảm nhận một cách cẩn thận thử xem, có phải Tuế Nguyệt Cấm đã yếu hơn trước nhiều rồi không!”

“Đúng vậy!”

Thoáng chốc Cô Tô đã nghĩ ra những mấu chốt trong đó: “Ý cậu là, điện Tiên Vương muốn phát động công kích thì cần tích lũy sức mạnh?”

“Tôi có hai suy đoán, thứ nhất là điện Tiên Vương tự có ý thức của riêng mình, không trừ trường hợp quăng dây dài câu cá lớn”.

“Thứ hai là Tuế Nguyệt Cấm của điện Tiên Vương cần tích tụ sức mạnh”.

Trần Dương phỏng đoán.

“Nhưng mà nguy hiểm quá, cũng đâu thể mạo hiểm tính mạng đúng không?”

Chân Cô Tô hơi mềm nhũn, mới hai ba hơi thở thôi đã làm mấy nghìn cảnh giới Sáng Thế bị hút thành xác khô.

Cái thân xác nhỏ bé này thì nhằm nhò gì?

“Thật ra tôi có cách!”

Trần Dương cười ha ha, lấy ra một ít vật liệu, luyện chế trước mặt Cô Tô.

Dưới sự gia tốc của kết giới Thời Quang, Trần Dương đã tốn hơn trăm năm để luyện chế một con rối.

Sáng Thế sơ kỳ cũng đủ để dùng rồi!

Cho một tia thần niệm vào, con rối chuyển động.

Cô Tô suýt chút quỳ xuống trước mặt Trần Dương: “Đúng vậy, sao tôi lại ngu ngốc như vậy, chẳng phải Tuế Nguyệt Cấm này hấp thu sức mạnh sinh mạng hay sao? Con rối không có sức mạnh sinh mạng!”

“Tôi sẽ để con rối đi dò đường trước!”

Trần Dương cười ha ha, bước vào điện Tiên Vương.

“Ừ, bây giờ sức mạnh Tuế Nguyệt Cấm chỉ bằng 1/10 trước kia!”

“Hơn nữa điện Tiên Vương cũng không có bất kỳ động tĩnh gì, hẳn là không sao!”

Con rối vừa nói vừa đi vào trong!

“Mẹ ơi!”



Cô Tô vội vàng nhảy vào kết giới Thời Quang của Trần Dương: “Triệu huynh, mượn chút nha, tôi luyện một con rối!”

May quá, may quá!

“Wow, nơi này xa hoa quá, đến gạch sàn nhà còn được lót bằng ngọc thạch hỗn độn, không thể bỏ qua!”

“Chậc chậc chậc, cây cột cũng là linh căn hỗn độn, tôi lấy nhé!”

“Nguyên một tấm đá ngộ đạo hỗn độn làm bình phong, xa xỉ quá đi, nhưng mà tôi thích!”

Trần Dương và con rối cộng hưởng thị giác, sợ hãi vì độ xa hoa trong điện Tiên Vương.

“Triệu huynh, tôi xin cậu đó, chừa cho tôi vài món đi, được không?”

Tim Cô Tô rỉ máu!

Ông ấy cảm giác mình đã bỏ lỡ mấy chục tỷ.

Đó là phủ đệ của Chân Tiên, bên trong có bao nhiêu đồ có ích, nghĩ thôi cũng thèm nhỏ dãi.

Trần Dương cười ha ha: “Cô Tô huynh cố lên!”

Sau đó nhìn theo tầm mắt của con rối.

Chỉ cần là món đồ anh thích, anh sẽ không bỏ qua!

Cùng với sự thâm nhập của con rối, Trần Dương nhìn thấy một bức tranh.

Trên bức tranh đó vẽ từng người từng người đàn ông cầm kiếm, chỉ có một bóng lưng, nhưng chính bóng lưng đó đã làm Trần Dương kinh hoảng!

Tâm thần suýt chút thất thủ!

Anh vội vã ngắt cộng hưởng thị giác: “Đáng sợ quá, chỉ là một bức tranh, một bóng lưng thôi mà suýt chút đã chém đứt thần niệm của mình!”

“Bảo bối, chắc chắn là bảo bối, không thể bỏ lỡ!”

Trần Dương suy nghĩ rồi lại kết nối thị giác, nhắm mắt lại, cuộn tròn bức tranh thu vào trong túi.

“Chắc hẳn đây là chủ nhân của điện Tiên Vương?”

“Bóng lưng thôi mà đã đáng sợ như vậy, nếu đối mặt trực tiếp thì đáng sợ đến nhường nào nữa?”

Con rối vỗ phần ngực cứng rắn của nó, tiếp tục đi vào trong.

Xuyên qua đại sảnh rộng lớn, Trần Dương đến thư phòng.

Thư phòng chất một lượng thư tịch khổng lồ.

“Đây là đồ Tiên Vương đọc, ném cho Nguyên Dương để Nguyên Dương gặm!”

Nguyên Dương: …

Tôi cảm ơn ngài ghê!

“Thần bút cấp thần khí hỗn độn, không đúng, thần khí cấp Vô Thượng, mặc dù so ra kém Hỗn Nguyên Kiếm nhưng cũng là pháp bảo hiếm có!”

“Nghiên mực vuông này cũng là bảo bối, rất giống gạch, dùng để đánh hôi cũng được!”

“Bàn làm việc này cũng tốt lắm, có đạo vận đặc thù”.

“Còn ấm trà nữa… nhưng mà thôi bỏ đi, mất vệ sinh quá!”

Ra khỏi thư phòng, Trần Dương đến phòng ngủ.

Phòng ngủ sạch sẽ đơn giản, một cái đệm hương bồ, một bức tranh, một thanh kiếm và một hồ lô rượu!

“Đệm hương bồ ngộ đạo của Tiên Vương, lại thêm một bức tranh không kém gì bức tranh cuộn tròn ban nãy, kiếm này… hơi quen quen, hình như là kiếm trong tay người đàn ông trong bức tranh!”

Trần Dương duỗi tay lấy thanh kiếm kia nhưng hình như lại không cầm được.

“Cùng cấp với Hỗn Nguyên Kiếm à!”

“Chủ nhân của mày đã không còn nữa mà dám cứng đầu với tao!”

“Trấn áp!”

Con rối miễn cưỡng trấn áp.

Còn bình rượu hồ lô này nữa, cũng tuyệt lắm, là pháp bảo cao cấp, bên trong còn khá nhiều rượu, vừa ngửi Trần Dương đã cảm giác đầu mình chuếnh choáng.

Anh lắc lắc đầu: “Mẹ ơi, vừa ngửi thôi mà suýt chút đã say!”

Vội vàng đậy nắp lại!

Sau khi cướp phòng ngủ sạch bong không còn gì, Trần Dương lại đến phòng dược, dược liệu muôn màu rực rỡ kia, thứ nào cũng là thần dược hỗn độn.

Loại dược uống vào sẽ thành Thánh ngay ấy!

Tất nhiên, xác suất 99% sẽ bị Dược Lực nổ banh xác!

“Sảng khoái!”

Lúc Trần Dương đang định cướp sạch phòng dược, anh lại cảm thấy không hay lắm, dù sao Cô Tô vẫn chưa vào.

Anh suy nghĩ rồi thả lại vài cọng thần dược, hẳn là đủ rồi đúng không?

“Nếu Cô Tô biết chắc chắn sẽ cảm động!”

Nói xong Trần Dương rời đi không quay đầu nhìn lại.

Dọc đường đi, anh vơ vét sạch sẽ, sau đó đến nhà kho!



Trực giác nói với Trần Dương, chắc chắn trong này có rất nhiều thứ tốt.

Nhưng anh không có chìa khóa… có dùng vũ lực cũng không thể mở được.

Nắm đấm của con rối đã sắp nát mà cửa nhà kho vẫn không hề sứt mẻ.

Khoan đã, hình như ở đây có lỗ khóa!

Hình dáng này, hình như là… một thanh kiếm!

Anh lập tức nghĩ đến thanh kiếm tìm thấy trong phòng ngủ!

Vội vàng lấy ra, cắm vào lỗ kiếm, vừa khít.

Quả nhiên là vậy!

Trần Dương nhịn không được nở nụ cười, nhét bảo kiếm vào, cửa nhà kho chấn động.

Cùng lúc đó, Cô Tô còn đang luyện chế con rối.

Trần Dương lắc đầu: “Haiz, cùng lắm thì mình vơ vét chậm chút là được!”

Cấm chế của nhà kho vẫn rất mạnh, nhưng những phương pháp viễn cổ đã bị người đời sau phá giải từ lâu, chẳng có gì!

Trần Dương là tông sư pháp trận, đúng là cái này không thể làm khó được anh.

Pháp trận cấm chế có vô số loại, phần lớn đều là trăm sông đổ về một biển!

Trong nhà kho có càn khôn, bên trong có rất nhiều binh khí, lợi hại nhất đó là Tuế Nguyệt Cấm, ngăn chặn thời gian trong nhà kho này!

Ở đây thời gian không chuyển động.

“Kém nhất là Thánh Nhân Binh, phát tài rồi! Mặc dù đại đa số đều là Chân Thần Binh nhưng Vô Thượng Thần Binh cũng không ít!”

Trần Dương vui vẻ bỏ mọi thứ vào túi.

Mặc dù anh không sử dụng được nhưng ban thưởng cho con cháu đời sau cũng không tệ.

Làm ông tổ của nhà họ Trần, áp lực của Trần Dương cũng rất lớn.

“Bảo vật trời đất cũng rất nhiều, đại khái có thể sử dụng 1/3, vậy cũng được rồi!”

Không ngừng tìm tòi trong nhà kho, Trần Dương sợ ngây người, các loại thần vật hỗn độn bị Tuế Nguyệt Cấm bao vây là những thứ anh cần.

“Tim Vạn Thiên, Tuế Nguyệt Cấm hoàn chỉnh, bạch liên hoa thịnh thế cấp 11… kia là mẫu khí Huyền Hoàng đúng không?”

Trần Dương ngơ ngác!

Anh đã tìm thấy mẫu khí Huyền Hoàng, cuối cùng cơ hội thế giới tiến hóa vũ trụ xuất hiện rồi.

Anh cẩn thận loại trừ cấm chế, Trần Dương cầm mẫu khí Huyền Hoàng trong tay, chỉ là quả cầu nhỏ như vậy nhưng Trần Dương cảm thấy nó còn nặng hơn cả một tinh vực.

Cất vào trong túi, cẩn thận đặt sang một bên, tim Trần Dương như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Lúc trong hỗn độn không tìm thấy nhưng lại tìm được ở điện Tiên Vương!

Bên cạnh khí Huyền Hoàng còn có một khối đồng thau màu xanh lục, đó là… mẫu đồng tiên, có thể hóa thành mạch khoán đồng tiên hoàn chỉnh, là một trong số nguyên liệu luyện chế thần khí hỗn độn.

Một mảnh nhỏ xíu như vậy, lại nặng hàng tỉ cân.

Dứt khóat ra tay!

Đúng lúc này, cuối cùng Cô Tô cũng luyện con rối xong, mới vừa bước vào đại điện, ông ấy đã kêu lên: “Mẹ ơi, không thể nào, đúng là đến sàn nhà cũng xúc!”

“Triệu huynh, chừa cho tôi ngụm canh đi!”

Vừa định đi, ông ấy lại phát hiện bùn đất là là linh thổ hỗn độn, vội vàng thu hoạch linh thổ: “Đồ tốt, không thể bỏ qua!”

Hai người này một người đến sàn nhà cũng chẳng chịu buông tha, một người đến đất cũng không buông tha, đúng là dỡ nhà người ta thật.

“Hả, Triệu huynh chừa vài cọng thần dược lại cho mình, đúng là cảm động, tủ dược này cũng là bảo bối, không thể chừa, thu hoạch hết!”

“Máy cắt này lại là Vô Thượng Thần Binh, Triệu huynh quá xa xỉ, bảo bối như vậy mà để lại cho mình, đúng là có tình có nghĩa!”

Thật ra máy cắt đó xấu quá nên Trần Dương không muốn lấy.

Ông ấy mới vừa bước ra khỏi phòng dược, Trần Dương đã bước ra từ nhà kho sau lưng, đến hoa viên: “Linh căn hỗn độn, cây bàn đào, cây mây Tiên Vương, hoa vạn linh…”

Trần Dương vui vẻ thu hoạch linh căn.

Cô Tô nhìn cửa nhà kho mở rộng: “Cửa nhà kho này cũng tốt, được luyện chế từ tiên tinh hỗn độn, ánh mắt Triệu huynh vẫn kém hơn mình, khoan đã… chắc chắn Triệu huynh cố ý chừa lại cho mình, cảm động quá!”

Vừa nói, vừa bạo lực tháo cửa nhà kho xuống.

“Hộp rỗng này rất tốt, được chế từ gỗ lim Tiên Thiên. Nơi này còn có Hỗn Độn Thần Binh bị sứt mẻ, quá phí phạm của trời, chí bảo như vậy mà sao lại vứt đi không dùng?”

“Triệu huynh ơi là Triệu huynh, cậu không xúc luôn cả sàn nhà hả, đây là ngọc thạch hỗn độn đó!”

Cô Tô lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ, cầm Hỗn Độn Thần Binh điên cuồng tháo dỡ sàn nhà.

Nhìn sàn nhà bị cạy ra, Cô Tô này sinh cảm giác sung sướng!

Mà lúc này, Trần Dương nhìn dòng linh tuyền chứa thần thủy Tam Quang im lặng chảy, bất đắc dĩ thu vào.


“Bên cạnh còn có Phật trúc, nghe nói cây này cùng cấp với bồ đề, mỗi một cây gậy trúc đều có chân lý trời đất!”


“Phật nói, ta không vào Địa Ngục thì ai vào Địa Ngục, ngươi và ta có duyên, đi theo ta đi!”


Khai thác toàn mảnh rừng trúc, có linh tuyền chứa thần thủy Tam Quang, không lo Phật trúc sẽ chết héo!


Nhìn thoáng qua hoa viên xơ xác, Trần Dương cực kỳ hài lòng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK