Đường Tĩnh vô cùng kinh ngạc, cả người ngây ra.
Mười... mười tỷ?
Phịch một tiếng.
Cả người Đường Tĩnh lùi lại, ngã bệt xuống đất, run lên bần bật.
Lúc này, mọi người xung quanh đều vây lại.
"Ôi, có ai không? Ở đây có người phát bệnh này!"
"Gọi 120..."
"Mau gọi người của ngân hàng đến đây".
Nhân viên của ngân hàng nhanh chóng xách hộp cấp cứu đến, đỡ Đường Tĩnh lên hàng ghế bên cạnh, vừa nói chuyện với bà ta vừa bảo đám người giãn ra để không khí lưu thông.
Lúc này Đường Tĩnh mới định thần lại, không ngừng lẩm bẩm trong miệng: "10 tỷ, 10 tỷ... Nhiều tiền quá, nhiều tiền quá đi mất..."
Mọi người xung quanh nghe bà ta nói thì ngây ra, bà chị này ngã xong ấm đầu luôn rồi chắc?
Đã bắt đầu nói lung tung rồi.
Đúng lúc này, Trần Dương và Tô Diệu cũng vội vàng chạy đến.
Tô Trường Hà thở hổn hển đi theo phía sau.
Ba người vừa vào ngân hàng liền nhìn thấy Đường Tĩnh đang bị đám người vây quanh.
"Mẹ, mẹ không sao chứ? Mẹ khó chịu ở đâu? Con đưa mẹ đến bệnh viện kiểm tra nhé".
Tô Diệu chen vào đám người, ngồi xổm trước mặt Đường Tĩnh, lo lắng.
Tuy mấy ngày nay bà ta làm những chuyện hơi quá đáng.
Nhưng dù gì bà ta cũng là mẹ ruột cô.
Trần Dương đứng ở phía sau Tô Diệu, anh nhìn một cái đã thấy chiếc thẻ ngân hàng Đường Tĩnh đang cầm trong tay.
Mọi người xung quanh vẫn đang xì xào.
Nghe thấy tiếng bàn tán bên cạnh, Trần Dương cười khổ.
Chắc chắn mẹ vợ đã nhìn thấy số dư trong thẻ ngân hàng nên sợ chết khiếp.
Không được, phải nghĩ lý do lấp liếm chuyện này đi.
Nếu Đường Tĩnh biết anh có nhiều tiền như vậy, chắc chắn sẽ vài ngày lại đến vòi tiền anh.
Đến lúc đó, chắc chắn sẽ phiền chết mất.
Lúc này Tô Trường Hà cũng chen vào.
Nhìn thấy Đường Tĩnh mắt dại ra, Tô Trường Hà kêu lên một tiếng, lao đến trước mặt bà ta, kích động nắm lấy tay bà ta: "Bà xã, bà không sao chứ? Bà xã..."
Đường Tĩnh nhìn thấy Trần Dương, đột nhiên trở nên kích động.
Bà ta hất tay Tô Trường Hà đi, bước đến trước mặt Trần Dương, nhìn anh với ánh mắt sáng rực, kích động nói: "Trần Dương, chiếc thẻ này có nhiều tiền quá, 10 tỷ... Là 10 tỷ đó!"
Trong chiếc thẻ này có tới 10 tỷ!
Trời ơi!
Thật là khó tin!
Đừng nói là 10 tỷ, cho dù là 100 triệu bà ta cũng chưa từng được cầm nữa là.
Đường Tĩnh kéo tay Trần Dương, dò xét từ trên xuống dưới, cứ như muốn làm quen lại với anh.
Đúng là bất ngờ, sao trước kia bà ta không nhìn ra nhỉ?
Cậu ta ở nhà mình hơn 2 năm, ngày nào cũng tiêu tiền Tô Diệu đưa cho, tại sao lại đột nhiên trở nên giàu có như vậy?
"Bà xã, bà đang nói lung tung gì vậy?", Tô Trường Hà cau mày nói.
Tô Diệu cũng chẳng hiểu gì, nhìn hai người họ, khó hiểu lên tiếng: "Ông xã, mẹ, 10 tỷ gì cơ?"
"Hả? Gì cơ? 10 tỷ nào? Con cũng không biết...", Trần Dương giả vờ không biết gì cả.
"Mẹ, có phải mẹ bị sao không? 10 tỷ ở đâu ra chứ?", Tô Diệu kéo tay bà ta, lo lắng nói.
"Diệu Diệu, trong chiếc thẻ Trần Dương đưa cho mẹ có 10 tỷ!", Đường Tĩnh vô cùng kích động, lúc nói những lời này, bà ta gần như gào lên.
Chà!
Bà ta vừa dứt lời, cả ngân hàng lặng như tờ.
Tất cả mọi người đều ngây ra.
Bọn họ đều dồn ánh mắt vào Đường Tĩnh và Trần Dương.
Sau đó một tràng cười lớn vang lên.
Ha ha ha…
Đúng là chết cười!
10 tỷ? Lẽ nào bọn họ đều nghe nhầm sao?
Bà chị này điên rồi chắc?
"Ha ha ha, đúng là chết cười, lại còn 10 tỷ chứ, sao không nói luôn là 100 tỷ, 1000 tỷ đi!"
"Chắc bà chị này lúc nãy bị ngã ấm đầu luôn rồi!"
"Aizzz, cô gái, mau đưa mẹ cô đến bệnh viện kiểm tra đi, chắc vừa nãy bị ngã nên đầu óc không được bình thường lắm!"
Bọn họ còn lâu mới tin chuyện trong chiếc thẻ này có 10 tỷ.
Thằng nhãi này mặc toàn đồ vỉa hè, cộng lại cũng không nổi 200 tệ.
Đừng nói 10 tỷ, cho dù bảo cậu ta lấy ra 1000 tệ còn khó ấy chứ!
Đúng là không hiểu cái tên kiết xác này sao lại lấy được cô vợ xinh đẹp như vậy.
Mọi người xung quanh ai cũng thấy tiếc nuối.
Đúng là bông hoa nhài cắm bãi phân trâu.
Nhân viên ngân hàng cũng bất lực lắc đầu: "Cô gái, nếu mẹ cô đã ổn rồi thì chúng tôi đi làm việc đây".
Dứt lời, họ xách hộp cấp cứu xoay người rời đi.
Đường Tĩnh lập tức cuống lên, hét lên với mọi người: "Thật đấy, trong chiếc thẻ này có 10 tỷ, tôi không lừa mọi người đâu, tôi không lừa đâu!"
"Ông xã, ông hãy tin tôi, tôi thực sự không nói lung tung đâu", Đường Tĩnh kéo tay Tô Trường Hà nói: "Ông chắc chắn sẽ tin lời tôi nói, đúng không?"
Tô Trường Hà cũng tỏ vẻ ngại ngùng, nếu thằng nhãi Trần Dương này có 10 tỷ thì cậu ta còn phải ở rể nhà họ Tô sao?
Đùa nhau chắc, cộng tất cả tài sản nhà họ Tô lại cũng không được quá 2 tỷ. 10 tỷ là gấp năm lần tài sản nhà họ Tô đấy.
"Bà xã, tôi thấy trời cũng không còn sớm nữa, hay là chúng ta về cho sớm sủa?", Tô Trường Hà cười tươi rói, không coi những lời Đường Tĩnh nói là thật.
Tô Diệu đau đầu nhìn Đường Tĩnh, nói: "Mẹ, lấy đâu ra 10 tỷ chứ? Chắc chắn mẹ nhìn nhầm rồi, có phải đêm qua mẹ ngủ không ngon không?"
"Trời ơi, sao nói mãi mọi người không tin nhỉ?"
Đường Tĩnh hất tay Tô Diệu ra, bước đến trước mặt Trần Dương: "Trần Dương, cậu hãy nói với mọi người đi, có phải trong thẻ này của cậu có 10 tỷ không? Cậu hãy nói với mọi người là tôi không hề nói dối".
"Mẹ, 10 tỷ ở đâu ra chứ? Chúng ta về nhà đã", Trần Dương cười khổ nói: "Chắc chắn là do mẹ mệt quá, hay là con bảo Diệu Diệu đưa mẹ đến spa thư giãn nhé?"
"Cậu nói bậy! Trong chiếc thẻ này rõ ràng có 10 tỷ! Chiếc thẻ này là cậu cho tôi, tiền trong đó là của tôi, đừng hòng ai lấy nó đi!"
Đường Tĩnh gào mồm lên, sau đó lao đến trước quầy, nói với nhân viên trực quầy: "Mau, kiểm tra số dư trong này giúp tôi, mau nói với bọn họ là tôi nói thật, trong này thực sự có 10 tỷ".
Nhân viên trực quầy ngân hàng tỏ vẻ bất đắc dĩ: "Thưa cô, nếu cô muốn được phục vụ thì xin mời xếp hàng! Cô đang chen ngang đấy ạ!"
Vừa nói xong, mọi người xung quanh đều lên tiếng chỉ trích: "Có tý ý thức công cộng nào không vậy? Không nhìn thấy người ta xếp hàng dài như vậy sao?"
"Phải đấy, già đầu rồi mà không có tý văn hoá nào!"
"Mau lượn đi xếp hàng đi!"
"Ngu ngốc, cũng không nhìn xem đây là đâu, nếu có 10 tỷ thật thì đến quầy bình thường làm gì? Chẳng phải bên cạnh là quầy VIP sao?"
"Xin lỗi mọi người, tôi đưa mẹ tôi đi ngay đây!"
Nói xong, Trần Dương kéo Đường Tĩnh sang bên cạnh, nói: "Mẹ, mẹ qua chỗ Diệu Diệu trước đi, con xếp hàng giúp mẹ được không?"
Dứt lời, anh lấy chiếc thẻ ngân hàng trong tay Đường Tĩnh.
Đường Tĩnh gật đầu: "Cậu nhớ là lát nữa đến lượt cậu thì phải gọi tôi ngay đấy!"
Đúng lúc này Tô Diệu cũng bước đến, kéo Đường Tĩnh đến khu vực nghỉ ngơi bên cạnh.
Trần Dương nhìn đoàn người xếp hàng dài dằng dặc, bước đến trước quản lý sảnh ngân hàng, đưa thẻ cho người ta, vẻ mặt thản nhiên nói: "Đi gọi giám đốc của các cô đến đây".
Bào Tâm Oánh ngây ra, sau đó nói: "Thưa anh, giám đốc của chúng tôi rất bận, anh xem thế này được không, anh đi lấy số ở phía trước, nếu muốn được phục vụ thì anh ra thẳng quầy là được".
Đùa nhau à, thằng nhãi này tưởng trong thẻ mình có 10 tỷ thật chắc?
Vừa nãy cô ta đã ở bên cạnh chứng kiến tất cả.
Nếu không phải vì đạo đức nghề nghiệp không cho phép, thì cô ta đã gọi bảo vệ đuổi họ đi rồi.
Đồ thần kinh!
Bào Tâm Oánh lẩm bẩm.
Trần Dương cười nhạt, móc luôn một chiếc thẻ ngân hàng trong túi quần ra ném lên bàn cô ta.
Bào Tâm Oánh thấy Trần Dương ném thẳng thẻ ngân hàng trước mặt mình, lập tức nổi giận: "Anh làm cái gì thế? Có ăn học không vậy, không biết tôn trọng người khác..."
Cô ta còn chưa nói hết lời đã bị chiếc thẻ ngân hàng trước mắt làm cho im re.
Trời ơi, chiếc thẻ này... chiếc thẻ này là thẻ Tử Kim Đế Vương đó.
Cô ta không dám tin gọi đồng nghiệp đến, kéo cô ta nói: "Cô xem giúp tôi đây có phải là thẻ Tử Kim Đế Vương không?"
Quản lý sảnh ngân hàng ở bên cạnh đứng lên cười đùa: "Cô nói đùa gì thế? Thẻ Tử Kim Đế Vương sao lại xuất hiện ở chi nhánh nhỏ của chúng ta chứ…"
Khi cô ta nhìn thấy chiếc thẻ trên bàn liền nuốt luôn những lời sắp nói ra vào bụng.
"Tâm Oánh, mau, mau đi gọi giám đốc, tôi tiếp vị khách này giúp cô", nói xong, quản lý sảnh kia vén tóc ra sau tai, nở nụ cười ngọt ngào.
Sự khinh bỉ và mỉa mai trên mặt lúc trước thoắt cái bị thay thế bởi sự kinh ngạc và khó tin.
Nhìn thấy vẻ mặt của đồng nghiệp, Bào Tâm Oánh lập tức hiểu ra.
Trời ơi, đây là thẻ Tử Kim Đế Vương thật!
Cô ta đã làm việc trong ngân hàng mấy năm, khách hàng cao cấp nhất từng tiếp đón cũng chỉ là Thiên Phu Trưởng.
So với khách hàng thẻ Đế Vương thì đúng là con kiến.
"Xin anh chờ một lát, tôi đi gọi giám đốc ngay đây".
Bào Tâm Oánh lập tức cúi người khom lưng, chạy bước nhỏ đến phòng giám đốc.
Cô ta còn không kịp gõ cửa đã xông vào: "Giám đốc, giám đốc, xảy ra chuyện lớn rồi!"
Đào Hoa lúc này đang tiếp đón một vị khách VIP cấp Thiên Phu Trưởng trong văn phòng, ông ta đang hết sức kiên nhẫn giới thiệu các lợi ích khi gửi tiền ở chi nhánh của mình, nói khô cả miệng mà vị khách này vẫn còn chần chừ không quyết.
Ông ta vốn đã cáu sẵn, bây giờ Bào Tâm Oánh không thèm gõ cửa đã xông thẳng vào, khiến ông ta vô cùng tức giận.
Đào Hoa sắc mặt lạnh lùng, nói: "Bào Tâm Oánh, có chuyện gì mà cô hốt hoảng thế hả? Không thấy tôi đang tiếp khách VIP sao?"
Nói xong, ông ta luôn miệng xin lỗi người đàn ông kia: "Xin lỗi Tổng giám đốc Trương, cấp dưới không hiểu chuyện, mong anh đừng trách".
"Ừ, nếu anh có việc thì hôm khác chúng ta nói chuyện tiếp", người đàn ông kia đặt tách trà xuống, đang định rời đi.
Đào Hoa vội vàng kéo lão lại, cười xoà nói: "Tổng giám đốc Trương, Tổng giám đốc Trương, tôi còn Bích Loa Xuân thượng hạng anh còn chưa nếm thử nữa, anh đừng vội đi mà".
Dứt lời, ông ta hét lên với Bào Tâm Oánh: "Cô làm sao đấy hả? Còn không mau xin lỗi Tổng giám đốc Trương? Không có mắt nhìn gì cả!"
Bào Tâm Oánh vô cùng sợ hãi, cúi thấp đầu, luôn miệng nói xin lỗi.
Giám đốc Trương nhìn Bào Tâm Oánh, lập tức bị bề ngoài của cô ta thu hút.
Đôi mắt lão híp lại nhìn chằm chằm cô ta.
"Giám đốc Đào, không ngờ chi nhánh nho nhỏ của anh lại có nhân viên xinh đẹp như vậy, sao trước kia tôi chưa từng thấy nhỉ?"
Đào Hoa ngây ra, lão chó chết này nhìn trúng Bào Tâm Oánh rồi sao?
Mẹ kiếp, ám chỉ rõ ràng như vậy lẽ nào ông ta còn không nhìn ra chắc.
“Giám đốc Trương, anh nói đùa rồi”, dứt lời, Đào Hoa nói với Bào Tâm Oánh: “Còn không mau pha trà cho Tổng giám đốc Trương?”
Bào Tâm Oánh cắn môi, ghé sát tai ông ta nói nhỏ một câu.
Sao cơ?
Đào Hoa kêu to một tiếng, lập tức kích động nói: “Cô nói thật chứ?”