Nếu vừa nãy Trần Dương không bộc phát ra khí tức đạt đến Đạo Vương thì hắn sẽ không kéo anh tới đây.
Dù là thời buổi nào thì nhân tài mới là thứ đáng tiền nhất.
Nhân tài có thể chiến đấu vượt cấp, ai không muốn lôi kéo?
"Vậy Chiến sư thúc phải cẩn thận nhé".
Trần Dương cũng biết, tiếp theo là lúc để anh chứng minh bản thân nên không dám lơ là, ngang nhiên bộc phát năm phần sức mạnh của mình.
Hai quyền va vào nhau, sức mạnh hai người bộc phát không hề lan tràn ra một chút nào, sức mạnh đủ để hủy diệt động phủ giới triệt tiêu lẫn nhau.
"Được, sức mạnh khá lắm, nhưng muốn đánh bại ta thì chừng đó chưa đủ!"
Chiến Kiếm Phi xòe bàn tay ra, bọc lấy quả đấm của Trần Dương, mạnh mẽ phát lực, dường như muốn bóp nát quả đấm của anh vậy.
Nếu năm phần sức mạnh chưa đủ thế thì sáu phần sức mạnh.
"Ầm ầm ầm!"
Hai người đánh qua đánh lại trong khoảng sân nhỏ, nhìn chẳng giống trận chiến cấp Đạo Vương tí nào, thậm chí còn chẳng có miếng gạch lót sàn nào bị mẻ luôn.
Nhưng nhìn càng nhẹ nhàng thì độ khó bên trong lại càng lớn.
Điều này cho thấy cả hai khống chế sức mạnh của mình cực kỳ tinh tế.
Càng đánh, Chiến Kiếm Phi càng kinh ngạc. Lúc tên tiểu tử này chiến đấu với mình, sắc mặt không hề thay đổi, biểu cảm tự nhiên, hơn nữa càng đánh thì sức mạnh lại không ngừng tăng lên, bây giờ đã vượt quá Đạo Vương trung kỳ rồi.
Anh tăng dần sức mạnh lên.
Bảy phần sức mạnh, tám phần sức mạnh, chín phần sức mạnh mà Trần Dương vẫn chưa làm gì được đối phương!
Chính vào lúc này, Chiến Kiếm Phi bỗng dưng lùi lại vài bước: "Được rồi, ta thua rồi, tiểu tử ngươi mạnh thật đấy!"
Vừa nãy ông ấy đã dùng đến sức mạnh của Đạo Vương hậu kỳ rồi mà vẫn khá chật vật để tiếp chiêu.
Thực lực Siêu Thoát hậu kỳ mà có thể đối đầu với Đạo Vương hậu kỳ, tên tiểu tử này mạnh quá thể.
"Chiến sư thúc cứ nói đùa, nếu không nhờ thúc nhường thì ta đã thua từ lâu rồi!"
"Vẫn còn gọi ta là sư thúc à?"
"Sư... sư phụ?"
Biểu cảm của Trần Dương hơi kỳ quặc, từ lúc ở Địa Cầu tới đại lục Thần Ma rồi từ đại lục Thần Ma đến vũ trụ tối cao, rồi sau cùng là đến động phủ giới, anh chỉ có sư thúc chứ không có sư phụ.
Suốt cả quãng thời gian dài, anh đều tự học, cũng chẳng ai chỉ dạy, bây giờ tự nhiên lại vọt đâu ra một sư phụ, anh cảm thấy không quen lắm.
"Không muốn à?"
"Đệ tử muốn ạ!"
Trần Dương suy nghĩ rồi sau cùng quỳ xuống đất: "Đệ tử bái kiến sư phụ".
"Được, đứng lên đi!"
Chiến Kiếm Phi gật đầu: "Con có chín sư huynh và một sư tỷ, nhưng giờ chúng nó không có ở Hình Phạt Viện, đợi chúng nó về ta sẽ giới thiệu cho con làm quen".
"Vâng, sư phụ!"
Trần Dương đứng lên.
"Con có biết vì sao ta thu nhận con làm đệ tử không?"
"Vì thiên phú của đệ tử ạ? Vì đệ tử có thể chiến đấu vượt cấp?"
"Con thông minh đấy".
Chiến Kiếm Phi nói: "Ta thấy tương lai con tươi sáng, quan trọng nhất là ta nhìn con rất vừa mắt. Ta nhận đệ tử một là vì thiên phú, hai là vì nhìn thuận mắt! Vừa hay con có cả hai!"
Trần Dương dở khóc dở cười, người ta chọn đệ tử đều vì thiên phú, nhân phẩm. Đến người thì lại chọn đệ tử vì nhìn thuận mắt!
Nếu không thuận mắt chắc hôm nay mình đã lên thớt rồi nhỉ?
"Vi sư dùng chiếc rìu này lúc ở cảnh giới Đạo Vương, ta giữ lại cũng không có ích gì, cho con đấy".
Nói rồi ông ấy lấy ra một chiếc rìu toàn thân màu đồng đỏ cao bằng con người.
Trần Dương đón lấy chiếc rìu, cầm rất nặng tay.
"Đa tạ sư phụ!"
"Cũng không phải thứ gì trân quý cho lắm, đồ ta cho sư huynh sư tỷ của con còn tốt hơn cái này..."
Nói đến đây thì ông ấy vội khựng lại: "À, ý ta là đều như nhau, ta đối xử với đệ tử công bằng lắm".
Trần Dương thầm nói, sư phụ định nói là người cho sư huynh sư tỷ đồ còn tốt hơn của con nhiều chứ gì?
"Đệ tử hiểu ạ".
"Người kia, lại đây chút!"
Chiến Kiếm Phi vẫy một đệ tử Hình Phạt Viện tới: "Đây là đệ tử ta mới thu nhận, dẫn cậu ấy tới chỗ ở đi, ở bên cạnh chỗ lão Thập ấy".
"Vâng, Viện chủ!"
Đệ tử cung kính trả lời.
"Mời huynh theo ta!"
"Làm phiền rồi!"
Trần Dương gật đầu: "Sư phụ, vậy đệ tử xin lui".
"Đi đi, rảnh rỗi thì đi dạo xung quanh, chút nữa ta sẽ giao thẻ thân phận cho con".
Chiến Kiếm Phi nói.
Nhìn hai người rời đi, Chiến Kiếm Phi hài lòng nói: "Khiêu chiến với người hơn cả một cảnh giới, giỏi đấy! Lần này ông đây nhặt được một miếng bảo bối lớn rồi, nếu một ngày nào đó nó đột phá Đạo Hoàng thì chẳng phải chiến lực áp sát Bất Hủ/sao lại để hoa à bà luôn sao?"
...
"Sư huynh, đây là nơi ở của huynh".
"Vất vả rồi".
"Không vất vả ạ, có thể dẫn đường cho sư huynh là vinh hạnh của sư đệ".
Trần Dương nhìn cách ăn mặc của hắn thì đoán chắc hắn là đệ tử nội môn của Thiều Hoa Cung. Nhưng bây giờ hắn lại gọi anh là sư huynh, làm đệ tử của Viện chủ đúng là ngầu lòi.
Vốn dĩ anh chỉ muốn tự vệ, ai ngờ lại nhặt được một sư phụ.
“Sau này rảnh thì tới chơi nhé”.
Trần Dương cười, rồi đẩy cửa vào trong.
Đây là một khuôn viên độc đáo, mỗi một góc đều tinh xảo đến cực điểm.
Trong nhà đầy đủ tất cả các loại vật dụng, tu luyện ở đây linh khí đậm đặc hơn bên ngoài gấp chục nghìn lần.
Nhưng tiếc là cũng vô ích, linh khí đã không còn tác dụng nhiều với Trần Dương nữa rồi, có khí huyền diệu sinh ra từ cánh cửa Chúng Diệu rồi thì linh khí chẳng là gì nữa.
"Phải nghĩ cách tìm những cánh cửa Chúng Diệu còn lại. Đúng rồi, Phong Thánh Tông và Doanh Tam Sinh đã nói là trước đây Lan Đình Tiên Cung tên là Thiên Cung, vì cánh cửa Chúng Diệu nên mới rước phải đại họa, sau đó bị Lan Đình Tiên Cung đánh hạ sơn môn".
"Không biết chuyện này có được ghi chép trong nội bộ tông môn hay không. Còn cánh cửa Chúng Diệu này rốt cuộc là thứ gì, mình phải tìm cách làm rõ mới được".
Anh ngồi trong viện một lát thì có người tới gõ cửa.
"Sư huynh, đây là thẻ thân phận và quần áo của huynh".
Người đưa thẻ tới là một cô gái tầm mười lăm mười sáu tuổi.
Nhận đồ xong Trần Dương nói: "Đa tạ!"
"Sư huynh, muội nghe nói huynh mới tới, hay là muội dẫn huynh đi dạo một vòng Hình Phạt Viện nhé?"
"Trời cũng muộn rồi, ta phải nghỉ ngơi".
Trần Dương cười rồi đóng cửa.
Sư muội kia ngơ ngác: "Đang ban ngày ban mặt mà, gì mà trời cũng muộn rồi chứ?"
Cô sư muội kia giẫm chân, vùng vằng bỏ đi.
"Xem ra làm người không được quá ưu tú, nếu không sẽ khiến người khác nhớ nhung".
Trần Dương nhìn thẻ thân phận màu xanh lục, bên trên có một chữ "Hình", bên dưới còn có "Thập Nhất".
Màu này cũng xui quá đi, xanh lè xanh lét, nhìn đã thấy không có gì tốt lành.
Còn bộ đồ này nữa, sao cũng là màu xanh lục thế? Nhìn cứ như cây rau chân vịt thành tinh ấy.
Ôi chao ôi...
Thôi bỏ đi, mũ đừng xanh là được.
Đây chắc là đồng phục của Hình Phạt Viện, Trần Dương đau khổ mặc quần áo vào.
Ra khỏi viện, Trần Dương đi dạo quanh Hình Phạt Viện.
Đi dạo một vòng, tìm một đệ tử hỏi chuyện thì anh đã hiểu đại khái về cách bố trí trong Thiều Hoa Cung rồi.
Trong Thiều Hoa Cung có tất cả sáu đại viện.
Hình Phạt Viện, Đan Dược Viện, Đạo Binh Viện, Chiến Đường, Diễn Võ Viện và Thiều Hoa Viện.
Trong đó thì Đạo chủ sẽ quản lý Thiều Hoa Viện, năm đại viện khác thì có các trưởng lão quản lý.
Mang tiếng ác nhất là Hình Phạt Viện, giàu nhất là Đan Dược Viện, còn Đạo Binh Viện là được nịnh nọt o bế nhất.
Trong Chiến Đường toàn là những kẻ cuồng chiến đấu, người của Diễn Võ Viện thì điềm đạm nho nhã nhất!
Bây giờ anh đang là đệ tử của đại trưởng lão Hình Phạt Viện, vừa đến đã mang tiếng ác rồi.
Sau này thì mẹ kiếp, ai dám chọc vào anh.
"Đa tạ nhé!"
Trần Dương cảm ơn rồi rời đi.
Bây giờ coi như anh đã đứng vững ở đây rồi, có vài chuyện có thể bắt đầu trước kế hoạch.
Chẳng mấy chốc, tin tức Chiến Kiếm Phi thu nhận Trần Dương làm đệ tử đã được lan truyền rộng khắp, Cô Chi Viễn nghe xong thì ngơ cả người!
Vốn dĩ cứ tưởng rằng Chiến Kiếm Phi chỉ là quý trọng thiên phú của người này, thu nhận vào Hình Phạt Viện, nhưng hắn nào ngờ ông ấy lại nhận Trần Dương làm đệ tử thân truyền.
Đệ tử thân truyền của một Viện chủ tôn quý hơn đệ tử nội môn nhiều.
Mạnh Tử Bình cũng thoáng thất thần: "May mắn thật đấy! Nhưng vậy thì càng tốt, có thể giúp đỡ mình nhiều hơn. Hình Phạt Viện là một nơi tốt đấy!"
Trong lòng hắn tính toán đâu ra đó.
Đám người Tiền Nhuận cũng mừng như điên.
Trần Dương trở thành đệ tử thân truyền, điều này có nghĩa là bọn họ đã chính thức có được năng lực tự bảo vệ mình.
Diễn biến xảy ra quá nhanh, nhiều người không phản ứng kịp.
"Thủ lĩnh đúng là thủ lĩnh mà, ngầu chết mất!"
"Tuyệt vời!"
Mấy người tươi cười mừng rỡ, bây giờ họ biết rằng mình đã cược đúng chỗ rồi.
Không những thế, bọn họ còn thắng được một tương lai tươi sáng.
"Đi, chúng ta tới gặp thủ lĩnh!"
...
"Thủ lĩnh, tiếp theo chúng ta nên làm gì?"
Lưu Tử Long hỏi.
"Bây giờ ta đã là đệ tử thân truyền của Viện trưởng, có vài chuyện có thể tiến hành trước kế hoạch rồi. Nhưng vẫn cần một thời gian để ổn định trước đã".
"Có thể khai trương cửa hiệu trước!"
Trần Dương lấy ra ba cái nhẫn chứa (nhẫn trữ đồ phiên bản nâng cấp): "Hàng hóa ở trong đây hết, đủ để các ngươi bán mười năm. Lợi nhuận đem đi đầu tư hết, lãi sinh lãi, tiền sinh tiền. Mọi người đều từ động phủ giới lên đây, chắc là hiểu phải làm thế nào, ta không nói nhiều nữa, các ngươi tự thương lượng với nhau mà làm".
"Còn nữa, các ngươi tuyển chọn vài cán bộ nòng cốt, gấp rút bồi dưỡng trong thời gian ngắn nhất để thay thế vị trí của các ngươi".
"Rõ, thủ lĩnh!"
Trần Dương nói tiếp: "Lan Đình Tiên Cung có 108 cung, nhà bếp phải nghĩ cách mở sang đây, ba trăm chiếc thuyền tiên Lan Đình còn lại cũng là mục tiêu của chúng ta, chúng ta phải bắt đầu từ gốc rễ!"
"Thủ lĩnh nói chí phải, trải qua bao nhiêu cực khổ trên thuyền tiên, bọn họn mới hiểu được sự vĩ đại của Tân Hỏa ".
"Đừng nịnh nọt làm gì".
Trần Dương nhìn Mã Lục rồi nói: "Mọi người đều hiểu rõ, tài nguyên trên thuyền tiên nhiều thế nào, cho dù chỉ là một phần trăm số đó cũng đủ cho chúng ta ăn no uống đủ".
"Ta cần tài nguyên tu luyện, mọi người cũng cần. Nếu nói chúng ta đều bình đẳng thì đó là lời nói sáo rỗng, quy luật 80/20 (nói rằng trong nhiều sự kiện, khoảng 80% kết quả là do 20% nguyên nhân gây ra) là luôn luôn đúng. Mãi mãi chỉ có một số ít người nắm giữ nhiều tài nguyên nhất".
"Ta hi vọng trong số ít người này có ta và các ngươi!"
Tất cả mọi người đều thầm gật đầu, Trần Dương nói rất thẳng thắn, nhưng đều là sự thật. Anh nói những lời này cho thấy anh không xem họ là người ngoài, đây là biểu hiện của sự tin tưởng.
"Đương nhiên rồi, đã lập khẩu hiệu thì chúng ta phải dốc toàn lực để làm cho bằng được, tuy không thể làm được đến mức mọi người bình đẳng với nhau nhưng chúng ta có thể làm được đến mức cứ nỗ lực là sẽ có thành quả, cho bọn họ một con đường thăng tiến hoàn chỉnh, cho bọn họ những tài nguyên có thể đạt được".
"Tiền Nhuận kính phục tấm lòng của thủ lĩnh!"
Hắn biết những điều Trần Dương nói ra khó khăn đến nhường nào. Hệt như hắn quản lý nhà bếp vậy, thật ra 80% người trong đó đều ở trạng thái không đến mức đói chết nhưng cũng không được ăn no bụng.
Cho dù bọn họ có nỗ lực nhiều hơn, có làm tốt hơn đi nữa cũng không ích gì.
Vì dường như người cấp Bính không có đường lui.
Huống hồ gì, con người đều ích kỷ, ai chịu nhường lợi ích của mình cho người khác chứ?
Nhưng Trần Dương chịu làm việc đó!
Thế nên Tiền Nhuận thật lòng rất khâm phục Trần Dương, cũng rất trung thành đi theo anh!
Mã Lục thì không cần phải nói nữa, hắn đi theo Trần Dương ăn no uống say, sống thoải mái vô cùng.
Cảm giác được người khác bao nuôi thật sự tuyệt vời ông mặt trời luôn.
"Đại sự vẫn chưa thành, mọi người còn phải nỗ lực hơn!"
"Rõ, thủ lĩnh!"
Tất cả mọi người đứng lên, khom người hành lễ.
Cùng lúc đó, Kỷ Hành cũng đã nhận được tin.
Ông ta là trưởng lão ngoại môn của Diễn Võ Viện, địa vị vẫn kém hơn một chút so với đệ tử thân truyền của Viện trưởng Hình Phạt Viện.
Đệ tử nội môn và đệ tử thân truyền khác biệt rất lớn.
Ông ta không thể đắc tội Chiến Kiếm Phi được.
"Đáng chết! Lẽ nào ông trời cũng giúp bọn chúng sao?"
- -------------------